Chẳng qua đời người giống như giọt sương mai, mỗi người đều là cánh chim nhỏ bé, phù du giữa bầu trời rộng lớn. Không thể trở thành điểm sáng duy nhất trong cuộc đời người khác khiến cô có chút khó chịu, nhưng cũng chỉ là một chút thôi. Con người ta nếu cả đời chìm đắm trong chút khó chịu ấy thì quả thật đáng thương vô cùng.
Thứ năm, khi Lan Sinh trở về từ cuộc thi, cậu đã giành giải nhất. Tấm huy chương vàng rực rỡ lấp lánh trên ngực, cậu mỉm cười rạng rỡ chụp ảnh cùng cô và Hoài Cẩn. Lúc này, cô cuối cùng cũng có đủ dũng khí để đối diện với thành công của bạn mình.
Lâm Hà Y thực sự cảm thấy vui vẻ. Giờ đây, cô không còn đau lòng hay khổ sở khi chạm vào những thứ liên quan đến trượt băng nữa. Dù đôi khi, trong thoáng chốc, cô vẫn cảm thấy nhói đau, vẫn thầm ghen tị khi xem lại đoạn ghi hình cuộc thi của Lan Sinh. Nhưng những cảm xúc tiêu cực ấy không còn chi phối cô nữa.
Đó có phải là một bước tiến không? Nếu mỗi ngày cô tiến lên một chút, không cần nhiều, chỉ một chút thôi, thì nhiều năm sau, liệu cô có thể giống như Hoài Cẩn và Tiểu Từ không?
Lan Sinh thật sự trượt băng rất giỏi. Cô đã nghĩ, nếu đời này cô không thể giành được quán quân, thì để Lan Sinh đạt được cũng không khác gì.
Ánh trăng treo trên cao, lý tưởng như dòng thơ mơ hồ in bóng lên đó, còn cô lại bị mắc kẹt giữa mặt đất nặng nề. Dù muốn xuyên qua khoảng cách xa xôi để chạm tới ánh trăng ấy, cô vẫn không tìm thấy hướng đi. Chỉ có thể rơi lệ vì ánh trăng dịu dàng, vì lý tưởng lấp lánh, trong khi lực kéo của hiện thực vẫn nặng nề như vậy.
Khi chụp ảnh cùng Lan Sinh, cậu nắm chặt tay cô, làm cô thoáng chốc có ảo giác rằng mình đang được ánh trăng ôm lấy.
Hôm nay, lúc đi học, Tiểu Từ mượn cô bút đỏ. Sau đó, cậu cứ nhìn cô rồi sững sờ. Thấy vậy, cô nghi hoặc hỏi: “Cậu làm sao thế?”
Tiểu Từ chỉ cười hì hì rồi nói: “Tớ chỉ đang nghĩ, may mà da mặt tớ đủ dày.”
Lâm Hà Y: “?”
“Cậu biết đấy, ngồi cùng bàn không phải lúc nào cũng dễ chịu. Lúc mới đầu, tớ còn tưởng cậu ghét tớ. Tớ cứ nghĩ, tại sao cậu lại ghét tớ? Dựa vào đâu cậu ghét tớ? Tớ đáng yêu như thế này, cậu không thể ghét tớ được.”
Lâm Hà Y nghe vậy thì hơi cạn lời. Làm gì có ai tự khen mình đáng yêu như thế chứ?
Cô chậm rãi giải thích: “Chỉ là lúc đầu chúng ta không thân thiết, tớ vì sao phải ghét cậu? Chẳng lẽ vì tớ thấy cậu xấu xí sao?”
“Không phải, là vì nhiều lần tớ nói chuyện với cậu mà cậu không đáp lại.” Tiểu Từ ấm ức nói.
Hả?
Lâm Hà Y ngây người, hồi tưởng lại, đúng là rất nhiều lần Tiểu Từ quay đầu lại nói chuyện, nhưng cô cứ tưởng cậu đang nói với người khác: “Cậu nói chuyện với tớ à? Tớ cứ nghĩ cậu đang nói với người khác.”
Tiểu Từ bị cô làm cho cạn lời, nghẹn một lúc lâu rồi mới nói: “Thật ra, chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là may mà sau này tớ hỏi rõ ràng. Nếu không, bây giờ chắc chúng ta vẫn chưa thân.”
“Nếu cậu nghĩ tớ ghét cậu, tại sao lúc đầu cậu còn đối xử tốt với tớ như vậy?” Lâm Hà Y thực sự không hiểu. Nếu cô nghĩ ai đó ghét mình, cô sẽ không bao giờ chủ động nói chuyện với họ.
——————
Lời editor: Tiểu Từ là tên gọi riêng của Từ Tiên Xuyên, vì nguyên văn tác giả ghi vậy nên mình sẽ giữ nguyên nhé ạ!