“Anh Cẩn, sao hôm nay Giang nữ thần lại không đến đưa nước cho anh nhỉ?”
Một cầu thủ khác huých nhẹ vào tay anh, cố bắt chuyện.
Lương Hoài Cẩn bình thản nói: “Cô ấy đến làm gì? Để xem chúng ta thua thế nào à?”
Nhiều lúc anh thực sự không muốn gặp Giang Hân Nghi. Dù cho mối quan hệ giữa hai người lúc này đang trong trạng thái mập mờ, nhưng đa phần thời gian anh cũng chẳng có hứng thú gì với cô ta.
Mỗi lần nhìn thấy Giang Hân Nghi, lòng anh lại dấy lên cảm giác khó chịu kỳ lạ.
Thực ra, không phải chỉ với Giang Hân Nghi. Anh luôn cảm thấy phiền phức với bất kỳ cô gái nào tỏ tình với mình.
Trước đây, anh từng nghĩ Giang Hân Nghi sẽ khác, nhưng sau một thời gian, anh nhận ra mình càng ngày càng khó chịu với sự giả tạo trong mối quan hệ này, đến mức đôi khi cảm thấy rất chán ghét.
Anh cũng chẳng rõ tại sao mình còn tiếp tục mập mờ với cô gái ấy, như thể bản thân anh đang cố gắng chứng minh điều gì đó.
Đây chỉ là trận giao hữu, và đội anh có nhiều cầu thủ giỏi.
Bản thân Lương Hoài Cẩn cũng là vận động viên cấp quốc gia.
Tuy nhiên, nhà trường yêu cầu họ chơi nhẹ tay, vì không muốn đội của anh liên tục vô địch.
Anh cũng chẳng quan tâm lắm và tự rút lui khỏi vị trí tiên phong.
“Cũng phải.”
Cậu bạn bên cạnh lẩm bẩm rồi đột nhiên nói:
“Này, cô gái đưa nước kia nhìn có nét giống Giang nữ thần nhỉ?”
“Không đâu, tôi thấy cô ấy đáng yêu hơn hẳn.”
Lần này, Lương Hoài Cẩn mới theo ánh mắt bạn mình nhìn sang. Ngay khoảnh khắc nhận ra cô là ai, tay anh siết chặt chai nước đến mức làm nó bẹp dúm.
Lớp của Lâm Hà Y không giành chiến thắng, thua đội khối 12 với cách biệt hai điểm.
Từ Tiên Xuyên trông rất chán nản, suốt đường về chẳng nói câu nào.
Lâm Hà Y đi sau cậu, ngập ngừng không biết có nên gọi cậu lại không.
Bắt chuyện với người khác không phải thế mạnh của cô, nhưng cuối cùng cô cũng gom hết dũng khí:
“Từ… Từ Tiên Xuyên.”
Cậu khựng lại khi nghe thấy tên mình.
Cô bước nhanh tới, dúi chai nước uống dở vào tay cậu, hít sâu rồi nói:
“Cậu muốn chụp ảnh chung không?”
Cậu thoáng sững người, nhìn cô rồi hỏi:
“Nhưng… tớ đâu có vô địch.”
“Thì sao chứ? Đâu có ai nói là không vô địch thì không được chụp ảnh đâu?”
Sau trận đấu, Lâm Hà Y đặt 53 phần KFC cho cả đội.
Dù không giành được chức vô địch, nhưng việc đứng hạng nhì cũng đáng tự hào.
Cô chợt nhớ lại những ngày tháng bản thân từng khổ luyện trên sân băng, từng rèn dũa hết sức suốt một năm trời nhưng cuối cùng vẫn thua hai cô gái đến từ Nga.
Dù không hiểu nhiều về bóng rổ, cô nhận thấy đội của Từ Tiện Xuyên đã thi đấu hết mình. Nhìn họ, cô như nhìn thấy chính bản thân của những ngày từng cháy hết mình trong mỗi trận đấu.