【Đẹp Trai Đến Không Bình Thường】: “Ha ha ha, này này~ (biểu cảm bò trườn trong bóng tối.jpg)” (Chọc nhẹ vào bạn)
【0と1】: “Cái biểu cảm gì mà khó coi quá, câu mở đầu cũng ghê thật. (Mèo con ghét bỏ.jpg)”
【Đẹp Trai Đến Không Bình Thường】: “Không quan trọng!!”
【Đẹp Trai Đến Không Bình Thường】: “Khụ khụ, chuyện là thế này, tuần sau lớp tụi tôi sẽ đấu bóng với khối 12. Cô bạn cùng bàn xinh đẹp dễ thương của tôi ơi, nể tình tôi đã từng cố giảng bài cho cậu, cậu có thể đến tiếp nước cho tôi được không? (Ánh mắt chan chứa tình cảm.jpg)”
【0と1】: “Nhưng… tôi ngại những nơi đông người lắm.”
【Đẹp Trai Đến Không Bình Thường】: “A a a a a, làm ơn đến đi màaaa! Tôi muốn uống nước do chính tay cậu đưa! Không có nó, tôi sẽ mất sức, cả người mỏi mệt, cả cơ thể rã rời… (Mèo con lăn lộn.jpg)”
【0と1】: “Được.”
【Đẹp Trai Đến Không Bình Thường】: Đã gửi
“(Tin nhắn thoại 60s)”
“(Tin nhắn thoại 60s)”
“(Tin nhắn thoại 60s)”
【0と1】: “Cậu còn chưa nói hết câu này mà đã gửi thêm tin nhắn khác tới rồi.”
【Đẹp Trai Đến Không Bình Thường】: “Hu hu hu, tại tôi phấn khích quá mà! (Mắt lấp lánh đầy sao)”
Khi nói chuyện với nhau trên mạng, Từ Tiên Xuyên đích thực là kiểu người “thần kinh” điển hình, như một đứa trẻ có vấn đề. Thực tế ngoài đời, cậu ấy cũng không khác trên mạng là mấy, nhưng so với trên mạng thì ít nhất còn có vẻ bình thường hơn một chút.
Sau khi đồng ý với cậu ấy ngày hôm qua, Lâm Hà Y đã có chút hối hận. Nguyên nhân rất đơn giản: cô thật sự mắc chứng sợ xã hội. Sân bóng chắc chắn sẽ có rất nhiều người, mà chỉ cần nghĩ đến cảnh đó thôi cũng khiến cô thấy như thể mình sẽ bị người ta giẫm đạp đến chết và còn bị “quật xác” nhiều lần sau đó.
Nhưng khi thấy Từ Tiên Xuyên phấn khích đến vậy, cô chẳng nỡ lật lọng. Thế nên, cô đành miễn cưỡng đến trường, trong lòng hy vọng mong manh rằng cậu ấy sẽ quên mất lời hứa cô đã đồng ý trong tin nhắn.
Nhưng hy vọng đó gần như bằng không.
Quả nhiên, vừa đến lớp, cô còn chưa kịp ngồi nóng ghế, Từ Tiên Xuyên đã dúi cho cô một chiếc hộp.
Hôm nay cậu ấy có trận đấu bóng rổ, khoác lên mình bộ đồng phục màu đỏ, tay quấn băng cổ tay màu đen, trông tràn đầy sức sống tuổi trẻ.
Lâm Hà Y mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc áo bóng rổ cùng tông với bộ cậu đang mặc. Cô ngơ ngác trong giây lát, rồi như thể đang cầm củ khoai nóng bỏng tay, cô vội đẩy nó về phía cậu:
“Không, không, không! Tôi không biết chơi bóng rổ đâu.”
Đã hứa là chỉ mang nước, vậy mà cậu đưa cô áo đấu để làm gì? Đừng nói là bắt cô vào sân thi đấu nhé? Cho dù cô đã từng là vận động viên, nhưng biết trượt băng đâu có nghĩa là biết chơi bóng rổ!