“Ha ha ha.”
Từ Tiên Xuyên bật cười.
“Yên tâm đi, không phải bắt cậu vào sân đâu.”
“Vậy cậu đưa áo cho tôi làm gì?”
Cô nhíu mày nhìn chiếc áo, rõ ràng đây là kiểu dáng dành cho nữ, nhỏ hơn nhiều so với bộ cậu đang mặc.
“Tất nhiên là để cậu mặc khi đến cổ vũ và đưa nước cho tôi rồi!”
“Cái gì? Mang nước thôi cũng cần mặc áo đấu á? Cậu rảnh quá hả?”
Cô thật sự không hiểu nổi sự khoa trương của cậu.
“Dĩ nhiên phải thế rồi! Nếu tụi tôi thắng, bọn tôi sẽ chụp ảnh kỷ niệm. Lúc đó, cậu sẽ đứng cạnh tôi, tôi là Sakuragi Hanamichi, còn cậu là Akagi Haruko. Đỉnh chưa?”
Từ Tiên Xuyên làm tiền đạo, nghe đồn cậu ấy chơi rất cừ.
Lúc này, Trương Trụ – người cũng mặc áo đấu, quay đầu lại, cười lớn: “Ha ha ha! Vậy tớ là ai? Rukawa Kaede à? Quá tuyệt!”
Từ Tiên Xuyên lập tức xua tay khinh bỉ nói: “Biến, biến, biến! Cậu mà đòi làm Rukawa á?”
Sân bóng rổ đông kín người khiến lòng bàn tay Lâm Hà Y đổ mồ hôi không kiểm soát.
Cô khoác lên người chiếc áo đấu mà Từ Tiện Xuyên đưa sáng nay, tay nắm chặt chai nước thể thao cậu thường uống, hít sâu một hơi và cố tự trấn an: Mình là không khí, không ai nhìn thấy mình. Bình tĩnh, không được sợ.
Cô thử bước vài bước về phía sân bóng, nhưng chưa đi được bao xa đã lập tức rụt lại, trái tim như muốn nhảy ra ngoài l*иg ngực.
Ôi trời, đông quá! Kinh khủng quá!!!
Cô tự nhắc mình: Lâm Hà Y, mày đã hứa rồi! Không thể thất hứa với bạn được!
Sau khi gom đủ can đảm, cô mới chầm chậm bước về phía sân.
Vì cô đã do dự quá lâu, trận đấu đang trong giờ nghỉ.
Các cầu thủ đã nhận nước từ giáo viên chủ nhiệm, chỉ còn lại Từ Tiên Xuyên, đứng thở dốc, mắt đảo khắp nơi tìm kiếm. Trông cậu thật tội nghiệp.
Sự sợ hãi trong lòng cô dần nhường chỗ cho cảm giác áy náy.
Thấy cậu vẫn trông ngóng, cô vội vàng chạy đến nhanh hơn.
Khi Từ Tiên Xuyên bắt gặp cô, mắt cậu như sáng lên, làm cô nghĩ cậu thật sự rất khát.
Nhìn thấy cậu vẫy tay gọi mình, cô càng chạy nhanh hơn.
Vừa đưa chai nước ra, cô cảm nhận được ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía mình, điều này càng khiến cô càng thêm bồn chồn, bối rối.
Một cậu bạn trông quen quen khẽ vỗ vai Từ Tiên Xuyên, cười trêu: “Bảo sao không nhận nước của bọn tớ? Hóa ra là chờ bạn gái đưa tận tay à?”
Mặt Lâm Hà Y lập tức đỏ bừng. Cô muốn giải thích rằng họ không phải kiểu quan hệ như mọi người nghĩ, nhưng Từ Tiên Xuyên đã cười hớn hở:
“Ghen tị hả, mấy cậu FA?”
Gì cơ? Cô còn chưa kịp phản ứng, Từ Tiện Xuyên đã vòng tay qua eo cô, nhấc bổng cô lên.
Sức mạnh trên cánh tay cậu khiến cô giật mình – cơ bắp cậu săn chắc và khỏe đến mức có thể dễ dàng xoay cả người cô một vòng trên không.