Thời gian này cũng đúng vào mùa giải, nên có lẽ vài tháng nữa Lan Sinh sẽ bớt bận rộn hơn.
Nhưng vì cậu ấy đã luôn ở bên cạnh cô suốt thời gian qua, sự vắng mặt bất ngờ này khiến cô cảm thấy trống trải và chưa thể quen ngay được.
Khi ngồi lên yên sau của chiếc xe máy quen thuộc, cô bỗng nhiên cảm thấy ngại ngùng.
Cô không biết liệu mình có nên ôm eo của Hoài Cẩn không.
Lưỡng lự một lúc, cuối cùng cô chỉ dám nắm nhẹ góc áo của anh.
Nhưng Hoài Cẩn chẳng để cô suy nghĩ thêm, anh kéo tay cô vòng qua eo mình, giọng cười nhẹ hỏi:
“Ngốc này, lại thẩn thờ à? Ôm chặt vào, không là ngã ra đấy.”
Anh nhanh chóng đội mũ bảo hiểm lên đầu cô. Tiếng gió rít mạnh bên tai khi họ phóng xe băng qua những nẻo đường dài đằng đẵng.
“Hoài Cẩn, chúng ta sẽ mãi là bạn chứ?”
Cô bất chợt buột miệng hỏi, chính cô cũng không hiểu tại sao mình lại hỏi điều đó.
Có lẽ là do cô sợ. Dù biết rằng thế giới này luôn thay đổi – gia đình, bạn bè và chấm, tình yêu – tất cả những cảm xúc và mối quan hệ đều có thể phai nhạt theo thời gian.
Cô cứ nghĩ mình đã chấp nhận được điều đó, nhưng trước khi ngày ấy thật sự đến, nỗi sợ hãi vẫn cứ len lỏi nhen nhói trong lòng cô.
Bởi vì… đây là Hoài Cẩn mà.
Cô biết rằng, điều duy nhất mình có thể làm lúc này là học cách vượt qua, giống như nhân vật chính Santiago trong câu chuyện Ông lão và biển cả đã học được là phải trở nên mạnh mẽ và dũng cảm hơn.
Ngay sau khi cô hỏi câu ấy, Hoài Cẩn bỗng rơi vào im lặng.
“Nhất Nhất à, em biết không? Thế giới này không chỉ tồn tại mỗi tình bạn.”
Giọng nói anh rất đỗi dịu dàng, nhưng những lời anh đang nói ra lại khiến cô cảm thấy muốn khóc.
“Các mối quan hệ không phải lúc nào cũng cố định. Bây giờ anh là bạn của em, nhưng tương lai có thể chúng ta sẽ trở thành một điều gì đó khác, một mối quan hệ hoàn toàn khác.”
Cô thấy lòng mình bỗng nhiên chùng xuống. Dù rất muốn anh nói dối ngọt ngào để che đi sự thật đắng lòng này, nhưng cô vẫn biết ơn sự chân thành đó.
Bởi vì ít nhất, ngay lúc này anh vẫn ở đây, làm bạn với cô.
Thật ra, cô đã từng nghĩ đến điều này. Có thể trong tương lai, cô sẽ không còn là người bạn quan trọng nhất trong đời anh nữa, hoặc thậm chí sẽ chẳng còn là bạn của anh.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, đối với Lâm Hà Y, Lương Hoài Cẩn vẫn mãi mãi là bạn của cô.