Đó là chiếc cúp đầu tiên cô giành được trong đời.
Cô thực sự đã cố gắng không nhớ lại chuyện trượt băng nữa, bởi vì mỗi khi nhớ lại, cô lại cảm thấy nỗi đau trong lòng cứ nhói lên khiến cô buồn không tả nổi.
“Ê, sao cậu lại khóc!?”
“Ê, đừng khóc mà….”
——
Vì đã trải qua việc làm bạn cùng bàn mới quen khóc trong tiết học đầu tiên, suốt những tiết học còn lại Từ Tiên Xuyên đều cố gắng tìm cách nói chuyện với Lâm Hà Y.
Thật ra cô không còn cảm thấy buồn nữa, nhưng vẫn không biết phải sống chung với bạn cùng bàn mới quen không lâu này như thế nào, nên chỉ biết im lặng.
“Bạn học, bạn học, bạn học ơi! Hu hu hu, cậu không phải đang giận tôi chứ? Hu hu hu, mặc dù tôi không biết vì sao cậu lại giận, nhưng xin hãy tha thứ cho tôi, nếu không hu hu hu… thì tôi sẽ khóc cho cậu xem đấy hu hu hu….”
Từ Tiên Xuyên đột ngột gân cổ gào khóc, giả vờ giả vịt khóc lớn, màn trình diễn phóng đại của anh đã khiến cô bật cười.
Lâm Hà Y cảm thấy mình không thể nhịn cười được nữa, miệng cố mím chặt nhưng khoé môi vẫn nhếch lên.
“Cười rồi cười rồi, không giận tôi nữa đúng không bạn học? Cậu không giận nữa thì hãy quan tâm đến tôi một chút, nếu không tôi sẽ nghĩ là cậu ghét tôi đấy.”
Từ Tiên Xuyên giả vờ buồn bã mất mát, vẻ mặt của anh lúc này trông giống hệt như một chú chó nhỏ đáng thương.
“Tôi không giận.” Lâm Hà Y nói nhỏ.
Sau đó, cô mới chậm rãi giải thích: ‘Tôi chỉ nhớ lại một số chuyện không vui, rồi mới khóc thôi, cậu không cần phải xin lỗi tôi.”
Để thể hiện sự chân thành trong lời nói của mình, cô còn cố gắng mỉm cười với anh, như muốn thể hiện sự thân thiện. Nhưng vừa thấy cô cười với mình khiến cả người Từ Tiên Xuyên đều đơ ra, sau đó không hiểu sao mặt anh đỏ bừng, rồi nhanh chóng chôn mặt vào cánh tay.
Lâm Hà Y phải chớp mắt mấy lần, không hiểu ý nghĩa của hành động này là gì, tại sao anh đột nhiên lại chôn đầu vào bàn? Có phải là không muốn quan tâm đến cô nữa không?
Cô bỗng nhiên có chút hối hận, lúc nãy không nên nói chuyện, cô luôn dễ dàng phá hỏng bầu không khí tốt đẹp.
………
Trong giờ học, Từ Tiên Xuyên hầu như lúc nào cũng đang ngủ, mà cách anh ngủ cũng rất có kỹ thuật, chỉ cần nghiêng đầu một chút, hạ mi mắt xuống, và thế là anh đã vào giấc.
Nếu không vì giáo viên đang đứng ngay phía Từ Tiên Xuyên, khiến Lâm Hà Y phải nghiêng đầu mới nhìn thấy bảng, có lẽ cô cũng chẳng bao giờ biết được anh đã ngủ say như vậy.
Cô cũng cảm thấy buồn ngủ trong giờ học Hóa, nhưng cô không dám chợp mắt, bởi vì cô đã bỏ lỡ quá nhiều bài học. Chỉ cần ngủ một chút thôi là cô sẽ lạc hậu so với phần còn lại của lớp.
Vậy nên cho dù có mệt mỏi đến đâu, cô vẫn cố gắng mở to hai mắt để tập trung lắng nghe bài giảng.