Từ Tiên Xuyên tìm thấy nó ở tệp dưới cùng của mục yêu thích trên điện thoại.
Đó là một bộ phim tài liệu, anh thường thích xem phim tài liệu, đặc biệt là về kênh thể thao.
Tệp tài liệu này đã được lưu trữ từ rất lâu về trước, nếu Lâm Hà Y không xuất hiện, có lẽ anh đã quên mất mình đã từng xem bộ phim tài liệu này.
Cô bé trong phim tài liệu khoảng hơn mười tuổi, tóc dài búi gọn lên để lộ cái trán trắng nõn, cô bé mặc bộ đồ trượt băng màu xanh lam, những viên pha lê lấp lánh được thêu dệt thành bông tuyết trên áo chảy xuống phần đuôi váy.
Phong cách trang điểm của trẻ con thời đấy thường hơi loè loẹt, bên cạnh khóe mắt cô còn được vẽ một con bướm màu bạc sáng lạn.
Cô bé trong phim sở hữu một khuôn mặt bầu bĩnh, mặc dù cô đã cố gắng tỏ ra nghiêm túc nhưng không hiểu sao anh lại thấy cô rất đáng yêu, nếu có thể anh thực sự muốn nhéo má bánh bao của cô bé một cái.
Cô bé trong phim tài liệu có khuôn mặt sáng sủa và thanh tú, không thể coi là đặc biệt xinh đẹp, nhưng bạn cùng bàn của anh lại xinh đẹp quá mức.
Từ Tiên Xuyên nhớ lại, phát hiện ra trong đầu mình toàn hiện lên hình ảnh đôi mắt đen láy và sáng ngời của đối phương, đôi môi căng mọng được trang trí bằng những hạt ngọc trai, trông đẹp đẽ nhưng hơi lạnh lùng xa cách.
Nhưng Từ Tiên Xuyên gần như có thể khẳng định hai người họ là một.
——
Có lẽ mẹ cô đã nói gì đó với giáo viên, nên giáo viên đã giao cho cô vị trí lớp trưởng. Buổi học đầu tiên vào buổi chiều là tiết thể dục, giáo viên thể dục đã giữ cô lại và bảo cô lên tầng bốn để lấy hộ ông ấy một số tài liệu.
Những tài liệu đó rất dày, một mình cô ôm chúng có hơi vất vả.
Khi đi qua phòng thiết bị thể dục, cô vô tình va phải Từ Tiên Xuyên, người đang cầm điện thoại đi ra từ đó.
Anh nhìn cô rồi sững sờ hai giây, rồi bất ngờ kéo cô vào phòng thiết bị.
Cô có hơi hoang mang, sau đó lại cảm thấy sợ hãi. Phản ứng đầu tiên của cô là hình như anh muốn đánh cô.
Về lý do tại sao anh muốn đánh cô, có lẽ là vì cô đã bắt gặp anh lén lút mang điện thoại đến trường.
Nhưng sau khi vào phòng thiết bị, Từ Tiên Xuyên cũng không hề đánh cô.
Chỉ là hào hứng nói: “Bạn học bạn học! Tôi biết tôi đã gặp cậu ở đâu rồi đó!”
Anh nắm chặt cổ tay cô, lực bóp khá chặt.
Lâm Hà Y cảm thấy hơi khó chịu, anh cảm nhận được liền buông tay ra: “Xin lỗi xin lỗi cậu nhé! Là do tôi quá phấn khích.”
Lâm Hà Y lắc đầu, ý bảo không sao.
Sau đó anh liền mở điện thoại lên, lật ra một đoạn video: “Đây là cậu phải không? Bạn cùng lớp?”
Lâm Hà Y theo lời anh nhìn qua, vừa nhìn thấy video này cả người cô liền cứng lại.
Đó là video được quay khi cô 11 tuổi tham gia cuộc thi trượt băng ở thành phố S. Cô vẫn nhớ chiếc váy biểu diễn mà cô diện hôm đó, ren trắng mỏng manh được thêu trên nền váy xanh nhạt.
Cô còn nhớ rằng mình đã vẽ một con bướm rất lớn bằng phấn màu bạc lấp lánh bên cạnh khóe mắt.