Cô quay đầu lại và thấy một nam sinh ngồi bên cạnh.
Nam sinh mỉm cười thân thiện với cô: “Cậu là học sinh mới phải không?”
Khi đối mặt với sự thân thiện và nhiệt tình của người khác, phản ứng đầu tiên của cô là cảm thấy rất ngại ngùng, lòng bàn tay lại bắt đầu đổ mồ hôi.
Cô cứng nhắc gật đầu nhưng không mở miệng mà mím chặt môi không nói một lời.
Cô biết thái độ này của mình rất thiếu lễ phép, nhưng cô không kiểm soát được, chỉ cần nghĩ đến việc phải giao tiếp với một người lạ là cô lại cảm thấy mình như sắp ngất xỉu.
“Trông cậu quen mắt quá.”
Người kia tiến lại gần hơn, Lâm Hà Y cũng vô thức lùi lại một chút, hành động của anh nằm giữa sự nhiệt tình và xâm phạm khiến ánh mắt bất ổn của cô đổ dồn vào mặt anh.
Đó là một nam sinh có vẻ ngoài rất đẹp trai.
Đúng lúc này, một nam sinh ngồi ở phía trước dường như cũng nghe thấy lời này, quay đầu lại cười mắng: “Từ Tiên Xuyên, anh có thể đừng mặt dày như thế không, thấy bạn học mới đến xinh đẹp muốn làm quen cũng nên tìm một lý do đáng tin cậy hơn chứ.”
Nam sinh tên là Từ Tiên Xuyên bị bạn học nhắc đến cũng hơi xấu hổ, anh sờ sờ chóp mũi rồi phản bác: “Nhưng nhìn cậu quen mắt thật đấy.”
Lâm Hà Y chắc chắn rằng mình chưa từng gặp Từ Tiên Xuyên bao giờ.
Có lẽ anh cảm thấy quen mắt là bởi vì cô có khuôn mặt khá phổ thông.
“Không phải, tôi nói này anh Từ, hôm nay anh làm sao vậy?”
Nam sinh ngồi trước bàn Lâm Hà Y tên là Trương Trụ, anh ta đi sau Từ Tiên Xuyên, khuôn mặt tràn ngập vẻ ăn dưa nhái lại giọng nói khi nãy của anh: “Cậu là học sinh mới phải không? Nhưng nhìn cậu quen mắt thật đấy.”
Cũng không phải do Trương Trụ suy diễn, mà là do Từ Tiên Xuyên chưa bao giờ chủ động bắt chuyện với con gái.
Khi Từ Tiên Xuyên vừa mới chuyển đến lớp họ, vì ngồi ở hàng cuối cùng gần cửa, số bạn nữ từ lớp khác đến đây để ngắm nhìn cậu ta cũng có thể chặn hết lối đi.
Sau đó cậu ta có vẻ đã chán ngấy cuộc sống được mọi người ngưỡng mộ vây quanh, thẳng thừng nói với một cô gái đang tỏ tình với mình: “Xin lỗi, tôi là gay.”
Lúc đó Trương Trụ là nam sinh ngồi gần Từ Tiên Xuyên nhất, không ít lần được các bạn nữ nhét đồ ăn vặt và thư tình, mặc dù nó không phải dành cho anh ta mà là cho Từ Tiên Xuyên.
Anh ta thậm chí còn nghi ngờ liệu Từ Tiên Xuyên có thích mình không, vì chuyện này mà anh ta lo lắng hãi hùng suốt một thời gian, cuối cùng lại bị ánh mắt coi thường của đối phương làm cho xấu hổ.
Từ Tiên Xuyên đi phía trước, tai đeo tai nghe, thiết bị điện tử mà trường học cấm mang theo bị anh cầm trên tay, hình như anh đang tìm kiếm gì đó.
Nghe thấy giọng nói tò mò truyền đến từ phía sau, anh dừng lại bước chân.
Sau đó anh quay đầu lại rồi nói chắc nịch: “Tôi đã gặp cô ấy.”