Ban đầu, cứ mỗi lần đến giờ học Hóa, cô lại không thể kiềm chế được cơn buồn ngủ. Có lẽ vì cách giảng bài của giáo viên quá mức tẻ nhạt, mỗi lần nhìn vào khuôn mặt bà, Lâm Hà Y không tự chủ được mơ màng.
Cô không có kinh nghiệm ngủ trong lớp như Từ Tiên Xuyên. Ngay khi cô bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, cô đã bị giáo viên gọi dậy. Cô nhìn lên bảng đen, nơi những phương trình hóa học không biết đã xuất hiện từ bao giờ rồi cảm thấy hoang mang đến nỗi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh đẫm trán.
Khi thấy cô bối rối không biết phải trả lời thế nào, nụ cười thông cảm của giáo viên đã nở trên môi: “Cô nàng Lâm Hà Y của chúng ta thích thư giãn đôi mắt khi nghe giảng, nhưng có vẻ như cách này chưa thực sự hiệu quả cho lắm. Lần sau, em hãy nhớ mở to đôi mắt xinh đẹp của mình ra nhé.”
Tiếng cười khe khẽ vang vọng khắp phòng, làm cô cảm thấy tự ti và lúng túng. Ngoại trừ những lúc luyện tập ở trên sân trượt băng, cô khó lòng mà tự tin trước ánh nhìn dòm ngó của người khác.
Và thế là cô quyết tâm không để mình mơ màng trong lớp nữa.
Dẫu vậy cho dù không còn buồn ngủ như lúc trước, dù đã tập trung nghe giảng nhưng cô vẫn chưa hiểu bài.
Trong giờ luyện tập hóa học, cô đã vượt qua phần trắc nghiệm và những câu điền từ một cách dễ dàng, nhưng đến những phần bài tập sau lại khiến cô cảm thấy bế tắc không lối thoát, nắp bút gần như bị cô cắn trụi, nhưng cô vẫn không thể tìm ra cách giải.
Đúng lúc này, Từ Tiên Xuyên bất ngờ tiến lại gần và gợi ý: “Thử áp dụng cách này để giải quyết câu hỏi này xem sao.”
Cô dõi theo những dòng chữ anh viết trên sổ nháp, mặc dù vấp phải khá nhiều khó khăn trong quá trình giải bài tập, nhưng cuối cùng cô cũng dần tìm ra cách giải dễ hiểu nhất.
Cô chần chừ, cảm xúc chán chường khó tả, cô đã cố gắng lắng nghe mỗi lời giảng trong ngày nhưng vẫn không thể giải quyết được bài toán, trong khi Từ Tiên Xuyên dường như biết tất cả mọi thứ dù anh đã ngủ gật cả ngày.
“Nếu sau này có bài toán nào khó quá không làm được thì cậu cứ đến tìm tôi. Tôi sẽ giúp cậu mà không thu một đồng nào đâu.”
Lâm Hà Y khẽ mím môi, do dự một lúc nhưng cuối cùng cô cũng thốt lên lời cảm ơn.
Lâm Hà Y cảm thấy Từ Tiên Xuyên rất tốt bụng, anh cũng giữ đúng lời hứa của mình. Cho dù gặp bất cứ vấn đề gì trong học tập, anh đều kiên nhẫn giải thích cho cô hiểu, ngay cả khi đó là những câu hỏi có vẻ hơi ngớ ngẩn.
Sau vài ngày bắt đầu học, anh thường biến mất ngay sau giờ học, nhưng sau đó, để giúp Lâm Hà Y hiểu bài, anh đã từ chối tất cả lời mời đi chơi bóng của bạn bè. Việc này khiến cô cảm thấy xấu hổ vì đã chiếm quá nhiều thời gian rảnh rỗi của anh.
Lâm Hà Y không biết phải bày tỏ lòng biết ơn của mình như thế nào, nhưng cô nhớ rằng anh thường xuyên uống cùng một loại nước thể thao mỗi ngày.
Cho nên mỗi lần đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, cô sẽ mua một chai nước và đặt lên bàn học của anh.