Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Mềm Mại Lại Bị Cưỡng Chế Ái

Quyển 1 - Chương 9

Trên đường trở lại bệnh viện, cô gặp được một người bạn khác của mình là Lan Sinh.

Anh lái xe moto có màu sắc trầm hơn chiếc xe của Lương Hoài Cẩn.

Lan Sinh cũng giống như cô đều là vận động viên trượt băng, lúc trước nghe nói anh chuẩn bị tham gia giải vô địch trượt băng toàn quốc ở thành phố B, không biết kết quả thế nào, video ghi hình trận đấu trước đó của anh Lâm Hà Y cũng đã xem qua, anh cũng rất có tài năng trong môn nghệ thuật này nên chuyện anh được gọi vào đội tuyển quốc gia cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Điều anh khác với Lâm Hà Y nhất chính là anh lại rất đẹp.

Nếu để Lan Sinh ngồi trong đội ngũ vận động viên trượt băng thì chỉ cần lướt qua một cái là mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía anh.

Khuôn mặt của anh hoàn toàn trùng khớp với tình nhân trong mộng của các thiếu nữ, đặc biệt là lúc cười rộ lên, tựa như ánh mặt trời ấm áp chói chang có thể hòa tan tuyết đọng trên đỉnh núi.

“Tôi còn đang thắc mắc vì sao đến bệnh viện lại không thấy Nhất Nhất đâu, hóa ra là cậu bắt cóc Nhất Nhất mất rồi."

Lúc Lan Sinh cười rất ôn hòa cũng rất đẹp mắt.

Lâm Hà Y nghĩ anh đã lấy được giải thưởng nên mới cười đến vui vẻ vậy.

Quả nhiên, câu tiếp theo Hoài Cẩn liền mở miệng hỏi: "Trượt thế nào?”

“Cũng không tệ lắm."

Lan Sinh đáp lại qua loa một câu, giống như không có hứng thú chia sẻ niềm vui vinh dự của mình.

Trước kia anh không như vậy, mỗi lần đoạt giải anh đều lải nhải trước mặt cô rất nhiều lần, nói mình rất nhanh có thể đến đội tuyển quốc gia cùng cô.

Nhưng lần này anh cũng không nói gì, có thể anh đã biết rằng với tình huống hiện tại thì cô không thể nào chung vui với sự thành công của anh đi, một loại ghen tị chua xót chợt nảy sinh trong lòng cô.

Lần đầu tiên cô biết hóa ra bản thân mình cũng sẽ ghen tị, hơn nữa còn ghen tị với chính người bạn tốt của mình.

Cảm xúc xấu xí dưới niềm hạnh phúc của bạn bè có vẻ càng thêm ti tiện lại không cách nào che giấu được.

Cảm giác ghen tị này giống như nếm phải một quả ngọt đã thối, chỉ cần cắn phải một miếng sẽ nếm được mùi vị hôi thối khiến người khác buồn nôn.

Niềm vui của con người đôi khi cũng giống như một đóa bồ công anh, chỉ cần có một làn gió nhẹ thổi qua thì tất cả đều sẽ bay hết.

Bầu không khí trò chuyện giữa Lương Hoài Cẩn và Lan Sinh càng giống bạn bè hơn cô, bọn họ nói chưa được vài câu đã thân thiết lên, không giống cô, vĩnh viễn không làm được hay nói được như bọn họ.

Ngày thường bọn họ nói với cô mười câu thì cô mới trả lời được một câu.

Có những lúc đi với bọn họ cô cũng cảm thấy mình không hòa nhập được vào bầu không khí này, cho nên cô sẽ cố ý đi lùi lại vài bước, sau đó giẫm lên cái bóng của bọn họ.

Bằng cách này, cô có thể tưởng tượng mình trở thành cái bóng của họ, mà cái bóng sẽ không bị bạn bè bỏ rơi.