Ngay khi cô vẫn còn ngây người, Lan Sinh đột nhiên quay đầu lại nắm lấy tay cô: "Nhất Nhất em mau ngồi lên ghế sau đi, tôi dẫn em đi trải nghiệm chiếc Ducati tôi vừa mới mua."
Lương Hoài Cẩn ngồi ở một bên cũng vui vẻ nói: "Không phải cậu từng nói ngoại trừ vợ tương lai của cậu ra thì không cho ai được ngồi lên chiếc moto này hay sao?”
“Nhưng Nhất Nhất là ngoại lệ mà.”
Lan Sinh nháy mắt với cô, tựa như những vì sao trên trời đang nháy mắt với cô.
Trong nháy mắt cô lại cảm thấy mình không phải là cái bóng của bọn họ nữa mà đã biến thành cánh diều bị bọn họ thả lên.
Dù biết tình trạng bây giờ của cô đã không mấy khả quan, nhưng cô vẫn bướng bỉnh nhất quyết không chịu nghe bất cứ lời khuyên bảo nào, ngày biết được chân của mình đã lành hẳn cô liền nhanh chóng trở lại đội tuyển quốc gia.
Cô tưởng rằng mình còn cơ hội cứu vãn, có lẽ quá trình tập luyện sẽ hơi khó khăn một chút thôi, nhưng cô tin rằng mình sẽ vượt qua được.
Nhưng mọi thứ luôn đi theo chiều hướng tồi tệ nhất…
Trong quá trình tập luyện cô lại bị thương lần nữa.
Lần thứ hai nhìn thấy vị bác sĩ kia, đối phương đánh giá cô một cái, sau đó rất nghiêm túc nói: "Nếu cô không muốn trở thành kẻ tàn phế, thì hãy giải nghệ đi.”
Sau đó Lâm Hà Y phải nằm trong phòng bệnh trong suốt thời gian dài, quanh quẩn xoang mũi cô là mùi nước khử trùng không tan hết.
Tiếng giày cao gót của mẹ cô cứ vang vọng bên tai, cô biết bà đang gọi điện thoại, giọng bà lúc này có vẻ vô cùng lo lắng, hình như bà đang nói chuyện với ai đó bằng tiếng Đức.
Cô từng đến Berlin tham gia thi đấu cho nên có chút ấn tượng với loại ngôn ngữ này.
Có phải cô đang bị bệnh không nhỉ, cả người đau nhức bủn rủn tay chân, đầu óc luôn trong trạng thái mơ màng không tỉnh táo, cô duỗi tay sờ lên má mình, chỉ cảm thấy mặt mình nóng ran.
Có thể là cô đã bị sốt, cô mơ màng nghĩ.
Cô có chút lạc lõng, bởi vì cô biết tại sao mình lại bị bệnh, bởi vì trước khi vào bệnh viện cô đã luyện tập trượt băng trong ba tiếng đồng hồ, sau đó mới bị đưa vào bệnh viện trong tình trạng cảm lạnh và sốt nhẹ.
Ngày trước cho dù cô có luyện tập trượt băng cả ngày cũng hề hấn gì, nhưng lần này cô lại phát sốt chỉ vì mới luyện tập được ba tiếng đồng hồ.
Ngày cô khỏi bệnh thì có một ông chú ngoại quốc rất đẹp trai đến thăm, trong lúc mẹ cô nói chuyện với chú ấy vài câu thì chú ấy liền nghiêng người hôn lên má mẹ cô, còn xoa đầu mẹ cô vài cái.
Mẹ cô có chút không tình nguyện mà quay mặt đi, nhưng bà chợt nghĩ đến cái gì đó, vẫn để chú ta hôn xuống má bà.
Chú kia còn nói với mẹ cô bằng tiếng Đức, thật ra Lâm Hà Y vẫn biết một chút tiếng Đức, cho nên lời ông chú kia nói cô vẫn nghe hiểu.
Ông chú kia nói: “Cứ yên tâm giao con gái cho anh, anh sẽ không để con gái em thành người què đâu."