Trước khi được gọi vào đội tuyển quốc gia, cô vẫn đi học cùng Lương Hoài Cẩn, khi đó mỗi sáng dì Lương đều cho hai người bọn họ mỗi người một cái bánh quy chocolate dài.
Lâm Hà Y bình thường đều ăn không hết, một nửa còn lại đều vào hết bụng của Lương Hoài Cẩn.
Bây giờ trưởng thành rồi mà đối phương vẫn duy trì thói quen này, điều này cũng khiến Lâm Hà Y cảm thấy không được tự nhiên, nhưng thấy Lương Hoài Cẩn hình như cũng không để ý cho lắm, nếu cô biểu hiện mình quá để ý thì có vẻ rất keo kiệt.
Cô đã trở thành người vô hình rồi, cũng không muốn lại biến thành quỷ keo kiệt đâu.
Nghĩ vậy cô đành phải mở hộp ra và nếm thử một miếng bánh kem mềm mại hòa quyện với pho mát thơm ngọt, hương vị cũng không tệ như cô tưởng.
Nhưng vừa nãy cô đã ăn hai cây xúc xích nướng, mà trước khi Lương Hoài Cẩn đến đón cô, cô còn ăn salad hoa quả mà huấn luyện viên mang đến cho mình, bên trong có rất nhiều ức gà và salad hoa quả sốt cà chua.
Cho nên phần bánh còn lại phần lớn đều đi vào bụng Lương Hoài Cẩn.
"Thật ra....."
Lương Hoài Cẩn cười cười: "Có đôi khi em cũng nên thử trải nghiệm thêm nhiều điều mới cũng là chuyện rất tốt đúng không?"
"Đời người còn rất dài, em cũng có đủ thời gian đi tìm hiểu yêu thích một thứ gì đó mà."
"Đôi mắt của con người được sinh ra là để nhìn về phía trước chẳng phải đang nhắc nhở chúng ta rằng bản thân mình luôn phải hướng về phía trước hay sao?"
Lâm Hà Y ngây người một chút, đột nhiên ý thức được buổi đi dạo trò chuyện đêm nay rất có thể là do mẹ cô đã chủ mưu trước, mục đích Lương Hoài Cẩn đột nhiên đến đây là vì muốn khuyên cô nên từ bỏ trượt băng, chẳng qua đã đổi thành phương thức khuyên bảo uyển chuyển khác thôi.
Không biết vì sao cô chỉ cảm thấy miệng vừa ăn bánh ngọt lại có chút đắng chát.
Nhưng mặc kệ sự thật là như thế nào đi chăng nữa thì Lâm Hà Y vẫn rất biết ơn anh, bởi vì anh không có nói toạc ra, không giống như mẹ cô dùng lời nói cay nghiệt nhất ép cô từ bỏ ước mơ còn đang dang dở của mình.
Cô có thể cảm nhận được anh đang nghĩ cho cảm xúc của cô, điều này khiến cô cảm thấy bản thân mình không còn là một người vô hình nữa mà đã biến thành một con búp bê sứ dễ vỡ cần được một người che chở nâng niu.
Lâm Hà Y mím môi, sau khi suy nghĩ một hồi, cô vẫn mỉm cười với anh.
Cô nghĩ lúc cô cười rộ lên hẳn là không đẹp bằng Lương Hoài Cẩn, cho nên cô chỉ cười mỉm một chút để không lộ vẻ ngốc nghếch của mình: "Cảm ơn anh nhé."
Cuộc đời đúng là rất dài, dài đến mức bạn có thể sẽ yêu đủ loại người, làm đủ loại chuyện, nhưng cả đời có đôi khi cũng rất ngắn, ngắn đến mức nếu bạn muốn làm tốt một việc cũng phải dành hết cả một đời để làm.