Lâm Hà Y cắn một miếng xúc xích nướng, câu hỏi của anh khiến thân thể cô cứng đờ không biết nên nói gì mới tốt.
Mỗi khi gặp phải những câu hỏi mà bản thân không thể trả lời được, cô rất dễ thốt ra những câu nói không đâu vào đâu: "Em đang nghĩ con của ếch được gọi là nòng nọc, vậy con của cóc phải gọi là gì?"
Lương Hoài Cẩn: "......"
Anh thở dài một hơi, sau đó đem hộp bánh ngọt trên tay cũng nhét vào trong tay Lâm Hà Y, sau đó duỗi tay liều mạng xoa rối đầu cô, xoa mãi đến khi đầu cô bị anh xoa thành cái ổ gà nhỏ mới thôi.
"Anh xoa đầu em làm gì?"
Lâm Hà Y lúng túng hỏi.
Cô biết mình hiện tại thoạt nhìn khẳng định rất ngốc, thật ra cô cũng không muốn bản thân ngốc thành như vậy.
Nhưng chỉ cần nói chuyện với người khác, cô sẽ trở nên rất ngốc, nói ra những lời rất ngốc, làm ra những chuyện rất ngốc, cho nên cô vẫn luôn cố gắng giảm thiểu giao tiếp với người khác.
Nhưng Lương Hoài Cẩn là bạn của cô, từ trước đến nay anh cũng chưa từng ghét bỏ sự chất phác và ngu ngốc của cô.
"Nhất Nhất ngu ngốc."
Mặc dù bị mắng, nhưng Lâm Hà Y cũng có thể cảm nhận được trong lời nói của anh không có ghét bỏ.
Lâm Hà Y muốn đem hộp bánh ngọt trả lại cho anh, nhưng anh lại nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu: "Tôi đã cầm giúp em suốt cả một đường, nếu còn không ăn nhanh pho mai trong bánh cũng tan chảy hết, trả lại cho tôi làm gì?"
Hả? Cái này cho cô sao?
Lương Hoài Cẩn nhìn thoáng qua vẻ mặt của cô, sau đó véo nhẹ má cô đùa nói: "Không phải cho em thì còn cho ai?"
Lâm Hà Y sở hữu khuôn mặt tròn trịa như búng ra sữa, khuôn mặt có nét trẻ con bầu bĩnh đáng yêu, cô bị anh bóp không thoải mái liền duỗi tay đẩy tay anh ra, miệng còn lẩm bẩm nói: "A...... Anh véo mặt em đau quá."
Thấy anh buông tay, Lâm Hà Y liền xoa mặt nói: "Đau chết em rồi, anh mua bánh cho em làm gì? Em lại không thích ăn đồ ngọt."
Cô đã bỏ thói quen ăn đồ ngọt từ khi còn bé, bởi vì bản thân là một vận động viên trượt băng nên cô phải đảm bảo tỷ lệ mỡ trên cơ thể mình phải nằm trong phạm vi thích hợp nhất.
Ngày thường cô cũng hiếm khi ăn thức ăn có dầu mỡ hoặc hàm lượng muối quá cao, thứ duy nhất không bỏ được chính là tương ớt ngọt và xúc xích nướng, lâu ngày vị giác của cô cũng rất khó thích nghi với những thức ăn có mùi vị quá nồng hoặc quá nặng.
"Thử xem sao, dù sao cũng mua rồi, hơn nữa đây còn là bánh kem vị pho mai được tôi đặt riêng, mùi vị hẳn là không ngọt lắm đâu."
Lương Hoài Cẩn cười nói: "Nếu em không ăn được thì không phải còn có tôi ăn hộ sao?"
Từ bé Lâm Hà Y đã ăn rất ít, rất nhiều món cô chỉ ăn được một nửa liền không muốn ăn nữa.