Trước khi bình minh lên, bóng tối vẫn bao trùm dày đặc, nỗi cô đơn cũng trở nên sâu sắc.
Lúc đầu khi cảm thấy bụng dưới đau đớn, Tả Vấn cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ hơi cau mày rồi cố gắng chịu đựng tiếp, nhưng lúc tăng ca xong ra đến bãi đậu xe, cơn đau dữ dội khiến anh không thể cầm cự nổi.
Lúc này, Tả Vấn vẫn còn nhớ rất rõ tiếng giày cao gót của Du Hựu Noãn gõ trên mặt đất khi ấy phát ra âm thanh thanh thúy, êm tai như tiếng động của tự nhiên.
“Anh ơi, anh có ổn không?”
Tả Vấn cau mày mở mắt ra, trước mắt anh là khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Du Hựu Noãn, Tả Vấn thậm chí còn nghĩ rằng cơn đau dữ dội này khiến anh xuất hiện ảo giác. Khoảnh khắc ngã gục xuống, điều duy nhất anh nhớ được trong đầu chính là chiếc váy trắng tựa tiên nữ của Du Hựu Noãn.
Lúc tỉnh lại sau cơn phẫu thuật, người đầu tiên anh nhìn thấy là Du Hựu Noãn. Cô nằm bên cạnh trông anh cả đêm, cũng là người dùng tăm bông thấm nước để làm ẩm đôi môi khô khốc đến bong tróc của anh.
Tuy nhiên, cô chủ lớn nhà họ Du dịu dàng ôn nhu tựa như thiên thần áo trắng đó cũng chỉ là ảo ảnh ngắn ngủi, sau này Tả Vấn mới nhận ra rằng, trái tim của người con gái thích mặc váy trắng cũng chưa chắc đã trong sáng đơn thuần được như tờ giấy ấy.
Du Hựu Noãn luôn duy trì hình tượng xuất sắc trước mặt những người đàn ông xa lạ, cô thích chinh phục ánh mắt của mọi loại đàn ông và thích họ vây quanh mình.
Thật đáng tiếc, khi Tả Vấn biết Du Hựu Noãn chỉ đang ngụy trang thành bộ dạng như vậy, thì hai người cũng đã kết hôn rồi.
Có thể là do ban đầu Du Hựu Noãn đã để lại ấn tượng quá tốt trong anh, hoặc cũng có thể là do ông Du – người lúc ấy vẫn còn chưa trở thành ba vợ của anh, cũng chính là người cuối cùng nhìn trúng hạng mục của anh, tán thưởng tài hoa của anh, đầu tư một khoản tiền lớn vào anh, hoặc cũng có thể là do bản tính lười biếng của con người anh, lười khiến mình phải thêm bận tâm, thay người phụ nữ khác cũng chưa chắc tốt hơn bây giờ, dù sao cuộc hôn nhân của họ cũng cứ long đong lận đận mà tiếp tục bao năm qua, cho đến khi Du Hựu Noãn gặp tai nạn vào hai năm về trước.
Đầu thuốc lá đã cháy gần chết, Tả Vấn thu lại hồi ức của bản thân, dập tàn thuốc lá, đứng ở ban công cho bớt mùi thuốc rồi mới quay lại phòng.
Sau khi tắm xong, Du Hựu Noãn mang đôi dép thỏ hồng mềm mại quay lại phòng. Cô liếc nhìn Tả Vấn, ngạc nhiên khi thấy anh đang chơi trò chơi. Du Hựu Noãn tò mò cúi đầu nhìn qua bả vai anh thì thấy là một đống con số, mọi cảm giác hứng thú liền bay sạch. Đến cả chơi trò chơi mà cũng chọn thử thách trí não như vậy, Du Hựu Noãn cảm thấy cuộc sống của Tả Vấn thật đúng là nhàm chán vô cùng.
“Em tắm xong rồi.” Tả Vấn vẫn còn đang đắm chìm trong trò chơi đó mà không phát hiện ra cô đã vào phòng, Du Hựu Noãn lên tiếng nhắc nhở anh.
Tả Vấn buông điện thoại xuống, cầm quần áo ngủ đi vào phòng tắm. Du Hựu Noãn ngơ ngác nhìn chiếc giường nhỏ, cô cũng không biết là mình nên nằm trong hay nằm ngoài, đây thật đúng là một vấn đề khó khăn. Lúc còn ở nhà họ Du, giường lớn chỉ có phân trái phải, không cần phân trong ngoài, đúng là không phải vấn đề gì quá khó khăn.
Du Hựu Noãn cắn đầu móng tay, vì để tránh cho Tả Vấn nửa đêm chạy ra sofa ngủ, Du Hựu Noãn quyết định sẽ ngủ phía bên ngoài. Vì Tả Vấn vẫn còn đang tắm nên Du Hựu Noãn chỉ có thể chán nản ngồi trước bàn làm việc nghịch điện thoại. Cô tìm thử trên mạng xem trò mà Tả Vấn chơi là gì, không ngờ chỉ với vài chi tiết miêu tả mơ hồ mà cô cũng tìm ra được nó, gọi là 2048.
Du Hựu Noãn chơi được tám lần, mỗi lần cứ đến số 512 là thất bại. Cô tức đến nghiến răng, không hiểu Tả Vấn chơi kiểu gì mà có thể đến được số 131072, hơn nữa lúc nãy cô thấy trò chơi ấy vẫn còn hiện chưa kết thúc, rốt cuộc là phải đỉnh tới mức nào cơ chứ?
Lúc Tả Vấn đi vào, Du Hựu Noãn vẫn đang chiến đấu với con số 512. Liếc mắt cái là nhận ra tóc anh vẫn còn ẩm, trên tóc vẫn còn ánh nước, Du Hựu Noãn đứng dậy chủ động cầm khăn rồi nói với anh: “Em lau tóc giúp anh nhé.” Du Hựu Noãn cũng không đợi Tả Vấn đáp lại đã thay anh nâng tóc lên lau.
“Để tôi tự làm.” Tả Vấn cầm khăn trong tay Du Hựu Noãn, đứng dậy đi ra ngoài phòng khách lau tóc.
Du Hựu Noãn đợi trong phòng rất lâu cũng không thấy Tả Vấn quay lại. Cô mở cửa đi tới phòng khách mới thấy Tả Vấn đang đọc báo, âm thanh phát ra nhỏ tới mức như đang ở trạng thái yên tĩnh, rõ ràng là cố ý tránh mặt cô đây mà.
“Anh không đi ngủ à?” Du Hựu Noãn hỏi anh.
Tả Vấn ngước mắt lên nhìn sang, Du Hựu Noãn đứng cạnh cửa, mặc áo phông dài, cổ áo rộng mở, nghiêng một góc để lộ gần hết bờ vai. Lý do cơ bản khiến các nhà thiết kế sân khấu chữ T thích thiết kế váy trễ vai là đây, sự bí ẩn và gợi cảm khi hở một nửa phần vai khiến phụ nữ tăng thêm ít nhất 30% sức hấp dẫn. Chiếc áo phông này cũng có cùng mục đích như vậy.
Chưa kể kỹ năng diễn xuất của Du Hựu Noãn cũng vô cùng xuất sắc. Cô vốn đã khiến nam nữ đều yêu, nhưng một khi chỉ cần sẵn lòng, cô đều có thể diễn ra được hình tượng một cô sinh viên đại học với đôi mắt ngây thơ trong sáng, tràn đầy nhiệt huyết mới bước chân vào xã hội.
Lúc này, vẻ mặt ngây thơ và tinh tế hiện rõ trên khuôn mặt Du Hựu Noãn, thật giống như một cô gái nhỏ chưa trải sự đời. Tả Vấn thầm nghĩ, nếu làm một bài khảo sát, chắc trong số mười người được hỏi thì cả mười người đều sẽ bỏ phiếu bầu chọn cô là xử nữ.
Tả Vấn lại cúi đầu uống một ngụm bia: “Tôi ngủ trên sofa.”
Du Hựu Noãn đi tới trước mặt Tả Vấn, nhìn anh từ trên cao xuống: “Anh muốn ba mẹ biết giữa chúng ta xảy ra vấn đề hay sao?”
Lời này ít nhiều cũng như đang đáp trả lại ý tứ của anh. Chỉ là Du Hựu Noãn nói câu này thì cũng hơi chột dạ, cô đã chạy tới tận đây rồi, nếu nói cô và Tả Vấn không có vấn đề gì, ai mà thèm tin.
Tả Vấn liếc nhìn cô, lại nhớ đến chuyện bố mẹ ép hỏi anh chuyện ly hôn với Du Hựu Noãn, anh cảm thấy thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện liền đứng dậy tắt ti vi đi vào phòng ngủ.
Du Hựu Noãn đi sau anh, khóe môi cong lên: “Em muốn nằm bên ngoài.”
Tả Vấn vén chăn lên nằm xuống bên trong giường, Du Hựu Noãn tắt đèn, nở nụ cười rạng rỡ trong bóng tối. Cô nhấc chăn lên nằm xuống, mặc dù đã quen ngủ trên giường lớn, nhưng mà chiếc giường nhỏ này lại ấm áp hơn nhiều, cô rất thích nó.
Du Hựu Noãn nghiêng người về phía Tả Vấn, ôm chặt cánh tay anh, bộ ngực mềm mại nhẹ nhàng áp vào bên cánh tay anh. Cô vùi đầu vào vai Tả Vấn, ngáp một cái rồi điều chỉnh tư thế thoải mái nhất đợi đi vào giấc ngủ.
Vậy mà Tả Vấn lại vô tình xoay người đi, Du Hựu Noãn chỉ có thể dán ngực lên lưng anh, hai tay đặt lên eo anh tiếp tục ngủ.
“Đừng dán vào người tôi, nóng.” Giọng nói lạnh lùng của Tả Vấn vang bên tai Du Hựu Noãn.
Du Hựu Noãn nhấc chân đá mạnh vào chăn, như vậy sẽ bớt nóng hơn đúng không? Cô cứ như một chú bạch tuộc bám chặt lên người Tả Vấn.
Tả Vấn lại đẩy cô ra.
Du Hựu Noãn bĩu môi nói: “Vẫn chưa tới mùa hè mà, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn.”
Tả Vấn không nói gì nữa, chỉ nằm im không động đậy. Đêm qua Du Hựu Noãn ngủ không ngon giấc, ngủ trưa cũng không nhiều, bây giờ có Tả Vấn nằm bên cạnh, ngửi được mùi hương đặc trưng trên người anh khiến cô vừa nhắm mắt lại đã thϊếp đi.
Hai giờ sáng, Tả Vấn nghe thấy tiếng thở đều đều và nhẹ nhàng của người phía sau mình mà cảm thấy bực bội, những người mắc chứng mất ngủ thì luôn cáu kỉnh như vậy. Anh xoay người đẩy Du Hựu Noãn ra, cô cũng lật người một cái, kết quả là không cẩn thận khiến cả người cả chăn rơi thẳng xuống đất.
Chiếc giường kiểu cũ tương đối cao, Du Hựu Noãn “phịch” một phát rơi xuống đất. Cô ôm đầu, cả người vẫn đang trong trạng thái mơ màng buồn ngủ, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bạch Tuyên ở cách vách giật mình tỉnh giấc, người già thường ngủ không sâu giấc, bà ấy vội vã đẩy Tả Duệ: “Có chuyện gì vậy? Hai đứa chúng nó sẽ không đánh nhau đấy chứ?”
Tả Duệ dụi dụi mắt: “Tả Vấn không làm vậy đâu.”
“Tôi không nói Tả Vấn, bây giờ phụ nữ đánh đàn ông không ít đâu.’
Tả Duệ đang trong cơn buồn ngủ, ông ôm lấy bà rồi nói: “Ngủ đi, chuyện của bọn trẻ thì để chúng nó tự giải quyết.”
Một lúc sau, Du Hựu Noãn mới nhận ra mình rơi xuống đất rồi. Cái giường này quá bé, lúc ngủ cô cũng hay lăn lộn lung tung, rơi xuống đất cũng không lạ lắm. Du Hựu Noãn đành phải mở mắt ra, cả người mò mẫm leo lên giường, nhưng cũng lại nhanh chóng ngủ thϊếp đi.
Tả Vấn lạnh lùng nhìn Du Hựu Noãn, cô lại giống y chú bạch tuộc quấn lấy anh, mùi hương ngọt ngào bao trùm xung quanh anh. Du Hựu Noãn từng sưu tập rất nhiều loại nước hoa cổ, nhưng cho dù là dùng loại nào, hương thơm trên người cô vẫn không hề thay đổi, vẫn tươi mát và ngọt ngào như mười năm về trước.
Hương thơm toát ra từ trong chiếc chăn bông đầu hạ thật giống như bánh mì lên men, quả thực là một cực hình khủng khϊếp đối với những người đang đói bụng. Tả Vấn thật sự rất muốn đá Du Hựu Noãn xuống đất lần nữa, và anh cũng thực sự làm vậy. Nhưng dường như Du Hựu Noãn cũng thấy được cảnh này trong mơ, bàn tay cô nhẹ nhàng trượt xuống vỗ nhẹ vào chân anh, ý là: Đừng có nghịch ngợm nữa.
Nhưng cánh tay Du Hựu Noãn cũng chỉ chạm được tới đùi Tả Vấn, đây thật đúng là càng vỗ về càng khiến người khác bồn chồn rạo rực. Tả Vấn thẳng thừng lấy chăn bông quấn quanh người Du Hựu Noãn, rồi giơ chân đẩy nhẹ cô ra khỏi giường. Du Hựu Noãn lăn một vòng rồi rơi xuống đất.
Lần này không biết là do dùng lực vừa phải hay là do tư thế ngã quá đẹp mà cô vẫn chưa tỉnh, vẫn tiếp tục ngủ ngon lành trên sàn nhà.
Tả Vấn ngồi dậy nhìn Du Hựu Noãn dưới đất, trong lòng thầm mắng một câu “chết tiệt”. Anh quay mặt vào tường, trong làn gió mát đêm khuya hưởng thụ thế giới “thanh tịnh và mát mẻ của tự nhiên”. Một lúc sau, Tả Vấn bực bội đứng dậy, ôm cả chăn bông lẫn Du Hựu Noãn đặt lên giường.
Khi ánh nắng ban mai chiếu lên mặt Du Hựu Noãn, cô hạnh phúc đạp chăn ra, vươn vai một cái. Đúng như dự đoán, người bên cạnh sớm đã thức dậy rồi. Cô bật dậy như một chú cá chép, đẩy rèm che cửa sổ ra rồi vào vệ sinh rửa mặt. Du Hựu Noãn dùng đầu ngón tay vuốt ve đôi má mịn màng căng bóng của mình, giấc ngủ quả nhiên là thứ không thể thiếu trong hành trình làm đẹp mà, chỉ là giường quá cứng khiến lưng và eo cô hơi nhức mỏi.
Mà Tả Vấn – người đang ngồi trên bàn ăn sáng trông khí sắc vẫn bình thường như mọi ngày, đến cả quầng thâm trên mắt cũng bị cái sắc mặt nghiêm nghị u ám của anh làm lu mờ đi.
“Ba mẹ, chào buổi sáng.” Du Hựu Noãn vui vẻ chào hỏi mọi người, đối với cô chủ vô tâm này thì mỗi ngày đều là một khởi đầu mới.
“Chào buổi sáng, ông xã.” Du Hựu Noãn ngồi xuống, nhấp một ngụm sữa đậu nành trước mặt Tả Vấn, thản nhiên cầm quẩy lên cắn một miếng.
Bạch Tuyên hoàn toàn bị khuất phục trước một Du Hựu Noãn da mặt dày như vậy, bà đứng dậy rót cho cô một cốc sữa đậu nành, sau đó đưa một quả trứng luộc cho cô: “Ăn đi, trứng cô mua đấy.”
Có trời mới biết cô cả nhà họ Du đã bao nhiêu năm không ăn trứng, đặc biệt là trứng luộc, có lẽ là từ khi cô bắt đầu ăn dặm khi mới được mấy tháng, lúc ấy cô còn chưa biết nói nên chỉ có thể chịu đựng lòng đỏ trứng khô ngấy như vậy.
Dưới mắt Bạch Tuyên, Du Hựu Noãn không dám nói “không”, chỉ có thể chậm chạp như chú sên mà bóc vỏ trứng.
Bạch Tuyên không nhịn được nữa, cướp lấy quả trứng trong tay Du Hựu Noãn, gõ vài cái rồi lột sạch vỏ trứng, để lộ quả trứng trắng bóc trước mặt cô: “Cầm lấy đi, có quả trứng cũng không biết bóc, sao cô lớn được bằng này thế?”
Du Hựu Noãn cúi đầu nhận lấy quả trứng, sau đó quay sang phía Tả Vấn rồi nói: “Mẹ ơi, Tả Vấn không có trứng ạ?”
“Nó vừa ăn hai quả rồi.” Bạch Tuyên đáp.
Du Hựu Noãn chỉ cảm thấy không xoay chuyển được gì, đành cau mày cố gắng chịu đựng cảm giác buồn nôn mà nhét quả trứng vào miệng cắn từng miếng nhỏ. Bữa sáng kết thúc rồi mà quả trứng trong tay Du Hựu Noãn vẫn còn hơn nửa.
Bạch Tuyên nhìn Du Hựu Noãn: “Hựu Noãn, cô không muốn ăn trứng tại sao ban nãy không nói? Cô lãng phí như vậy, liệu có bao giờ nghĩ đến việc có bao nhiêu trẻ em ở Châu Phi bị đói không? Hàng năm trên trái đất có bao nhiêu người chết vì đói không? Khi mẹ và ba cô còn nhỏ, chúng ta còn không có gì để ăn, chỉ có thể ăn cám với nước lạnh…”