Nhìn Bên Trái, Rẽ Bên Phải

Chương 12

Bạch Tuyên lắc đầu, sau đó mở cửa cả hai phòng ra xem đều không thấy Du Hựu Noãn. Đến khi bà ấy vào bếp xem thử mới thấy cô đang cần mẫn cầm khăn lông lau đĩa. Nghe thấy tiếng động, Du Hựu Noãn quay lại mỉm cười nói với Bạch Tuyên: “Mẹ, hai người đã về rồi ạ?”

“Có mấy cái bát này mà cô rửa suốt một tiếng rưỡi?!” Bạch Tuyên lại thêm một lần nữa tròn mắt vì Du Hựu Noãn, bà ấy thật sự phục cô tiểu thư này.

Bạch Tuyên bước đến cầm chai rửa bát hương hoa hồng cạnh bồn rửa lên lắc lắc: “Cô dùng hết chai dầu rửa bát này rồi đấy à? Hôm qua tôi mới mua đấy.”

Du Hựu Noãn cực kỳ vô tội đưa chiếc đĩa trong tay đến trước mặt Bạch Tuyên. Bề mặt đĩa sáng bóng, sạch đến nỗi gần như dùng làm gương soi được.

Bạch Tuyên suýt thì bị Du Hựu Noãn làm cho tức cười, bà ấy nhìn về phía chiếc đĩa chưa được lau khô còn lại, cô nhanh chóng nói: “Cái đĩa này con đã rửa rất lâu, ít nhất cũng rửa ba mươi lần đấy ạ. Nhưng mà những vết bẩn bên trên thật sự là không rửa sạch được.”

Chiếc đĩa rẻ tiền kia dùng lâu ngày rồi sẽ để lại những vết xước màu nâu, có chà rửa mạnh đến đâu cũng không sạch được. Nhưng cô tiểu thư nhà họ Du không hiểu, cô cứ tưởng rằng đó là vết dầu mỡ bám vào đĩa, chỉ cặm cụi muốn lau rửa sao cho thật sạch. Sợ Bạch Tuyên nói mình làm phí nước, cô còn cẩn thận vặn vòi nước thật nhỏ, từ từ chà rửa.

“Rửa ba mươi lần?!” Bạch Tuyên không nhịn được gào lên: “Cô có biết tài nguyên nước ngọt quý giá cỡ nào không? Sao cô không đầu thai đến vùng Trung Đông thử xem?”

Du Hựu Noãn cúi đầu không nói gì, lặng lẽ đưa tay vuốt tóc mái.

Cô giáo Bạch luôn có ý thức bảo vệ môi trường, nhưng thấy Du Hựu Noãn như thế này bà ấy cũng không nói thêm gì nữa. Khi liếc thấy chiếc khăn mà Du Hựu Noãn dùng để lau đĩa, khoé mắt bà ấy không khỏi run rẩy: “Cô dùng khăn gì để lau đấy?”

“Con tìm thấy khăn mới ở trong ngăn kéo.” Du Hựu Noãn nói.

“Đấy đều là khăn rửa mặt!” Bạch Tuyên lại không khỏi cao giọng.

Du Hựu Noãn giống như một đứa trẻ mắc lỗi, cúi đầu túm chiếc khăn trong tay rồi vô thức lau đĩa.

Căn nhà vốn không lớn, giọng của Bạch Tuyên lại rất vang, làm giáo viên đã luyện được một chất giọng đặc trưng từ lâu. Hai ba con trong phòng khách đương nhiên cũng nghe thấy tiếng của Bạch Tuyên.

“Thôi thôi, dùng khăn rửa mặt lau bát cũng không sao.” Tả Duệ nhanh chóng chạy đến giảng hoà: “Cô Bạch này, không phải bà bảo đi trải giường chiếu cho Tả Vấn hay sao? Đi đi, đi đi. Giờ cũng đã muộn rồi.”

Bạch Tuyên bị Tả Duệ vừa đẩy vừa quàng vai kéo đến căn phòng ngày trước Tả Vấn ở.

Du Hựu Noãn hơi cúi đầu bước từ phòng bếp ra, tâm trạng cực kỳ kém cỏi. Vốn cô định tìm giúp đỡ, vậy mà cuối cùng lại làm hỏng việc. Mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu từ xưa đến giờ đã rất khó ở chung với nhau, trên người cô giáo Bạch lại chẳng có chút hiền từ của giáo viên gì cả.

Tả Vấn nhìn Du Hựu Noãn: “Đi qua đây với tôi.” Nói xong anh mở cửa đi xuống tầng.

Du Hựu Noãn lấy kem dưỡng da tay trong hộp mỹ phẩm ra bôi một lớp thật dày lên tay, lại đeo găng tay cotton để bảo vệ tay, sau đó mới chậm rãi xuống tầng.

Gió đêm tháng tư đã mang một chút hơi nóng, mái tóc của Du Hựu Noãn bị gió thổi làm cho hơi rối bời. Mái tóc ngắn không được nhà tạo mẫu tóc tạo kiểu của cô, trông có đôi phần lộn xộn.

Nhưng chiếc áo sơ mi in hoa lửng tay trong suốt kết hợp với chiếc váy dài màu xanh đậm, hai màu sắc tương phản lại vô cùng phù hợp với cô. Cô tiểu thư nhà họ Du dù có chật vật, nhưng nhìn qua cũng đủ sang trọng.

“Đã đặt vé máy bay về chưa?” Tả Vấn hỏi.

“Chuyến bay trưa mai.” Du Hựu Noãn đáp, nhưng trong lòng cũng có chút giận dỗi. Chẳng lẽ cô là ma quỷ ư? Làm Tả Vấn phải căng thẳng đến nỗi sợ cô ăn thịt ba mẹ anh? Tả Vấn nhìn Du Hựu Noãn. Sự nhiệt tình của cô tiểu thư từ trước đến giờ không quá ba ngày, nếu không phải nghe nói hôm nay anh sẽ về thì chắc cô đã dọn đồ về nhà ngay trong ngày rồi.

“Du Hựu Noãn, năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?” Tả Vấn nhìn đỉnh đầu của Du Hựu Noãn.

Du Hựu Noãn không muốn nhắc đến nhất chính là tuổi của mình, cô không nói gì nhìn Tả Vấn, nghe giọng nói có chút mỉa mai của anh: “Em nghĩ mình vẫn là đứa trẻ lên mười à? Cứ hễ chuyện gì không giải quyết được lại báo với ba mẹ?”

Du Hựu Noãn thật sự đã chán ngấy với những lời chế giễu của mẹ con nhà họ Tả. Đầu ngón tay của cô vẫn còn nhăn nhúm lại vì mất nước, khi chạm vào cảm thấy hơi tê tê. Du Hựu Noãn bước lại gần đứng cách Tả Vấn ba mét.

Khí thế này quả thực có thể dời non lấp biển được. Tả Vấn nhìn cô, chờ đợi cơn giận của cô tiểu thư nhà họ Du bắt đầu. Vậy mà Du Hựu Noãn lại ôm chầm lấy anh, vùi đầu vào l*иg ngực anh. Một lát sau, Tả Vấn liền cảm thấy ngực anh ướt đẫm nước mắt của cô.

Du Hựu Noãn im lặng khóc, cô thật sự đã chịu đủ rồi, cô cảm thấy trái tim mình giống như ngâm trong nước rau chân vịt vậy, vừa xanh mướt lại vừa ướt sũng nước. Cô bàng hoàng, bất lực, vậy mà tại sao Tả Vấn lại không chịu bố thí một chút đồng cảm cho cô chứ?

Tay Du Hựu Noãn càng ngày càng siết chặt hơn, giống như một người chết đuối đang cố gắng bám lấy tấm ván cứu sinh mà ôm lấy Tả Vấn.

Tả Vấn nhìn vết sẹo đang bị tóc che khuất trên đỉnh đầu Du Hựu Noãn, nếu không nhìn kỹ thì rất dễ bỏ qua nó. Trái tim anh mềm nhũn, bàn tay nhẹ nhàng nâng lên định vuốt ve tấm lưng của Du Hựu Noãn.

“Tả Vấn, cô ta là bồ nhí của anh thật à?” Từ chỗ khuất nơi ánh đèn hàng hiên không chiếu đến, một người phụ nữ từ từ bước ra. Cô ta nhìn hai người ôm nhau trước mặt với vở mặt bị tổn thương, nếu không hiểu chuyện gì thì rất có thể sẽ hiểu lầm là Tả Vấn đang bị vợ bắt quả tang.

Tả Vấn và Du Hựu Noãn cùng ngoái lại nhìn về Quách Hiểu Trân đang đứng dưới ánh đèn. Trên mặt của Du Hựu Noãn vẫn còn vương nước mắt, cô dùng mu bàn tay lau nước mắt rồi ngạc nhiên nhìn vị khách không mời này.

Đương nhiên Quách Hiểu Trân biết lời nói của mình có hơi đường đột, nhưng cô ta đã yêu thầm Tả Vấn mười mấy năm, chỉ khi làm rõ được chuyện này thì cô ta mới có thể hoàn toàn chấm dứt nỗi lòng si mê nực cười của mình được.

Tả Vấn cúi xuống liếc nhìn Du Hựu Noãn. Tay anh đã đặt lên trên eo cô, hai vợ chồng họ cùng nhau đứng đối diện với Quách Hiểu Trân: “Hiểu Trân, đây là vợ của tôi, Du Hựu Noãn.”

“Hựu Noãn, đây là con gái lớn nhà cô Lý ở đối diện, Quách Hiểu Trân.” Người tới sau như Tả Vấn, lại đứng ra đảm nhiệm vai trò giới thiệu Du Hựu Noãn và Quách Hiểu Trân với nhau.

“Chào cô.” Du Hựu Noãn gật đầu với Quách Hiểu Trân. Ở trước mặt Tả Vấn dù cô có chật vật, xấu hổ đến đâu, nhưng trước mặt người ngoài, cô luôn giữ phong độ của một cô cả có địa vị.

Quách Hiểu Trân lúc này mới biết mình đã hiểu lầm, không nói năng gì chạy thẳng về nhà một mạch. Vừa chạy vào nhà, cô ta liền che mặt ngã xuống giường, hét lên với Quách Hiểu Linh: “Quách Hiểu Linh, lần này chị bị mày hại chết rồi.”

Quách Hiểu Trân cảm thấy năm đó mà mình tỏ tình bị Tả Vấn từ chối cũng không mất mặt như hôm nay.

Du Hựu Noãn đứng tại chỗ dang hai tay với Tả Vấn: “Em cũng không biết tại sao cô ấy lại hiểu lầm như thế.”

“Nếu như em từng tới đây, vậy thì hôm nay mấy người đó sẽ không hiểu lầm em.” Tả Vấn lạnh lùng nói. Nhưng bị Quách Hiểu Trân cắt ngang, bầu không khí mờ ám vừa rồi giữa hai người đã hoàn toàn biến mất.

Tả Vấn quay người lên tầng, Du Hựu Noãn đành phải đi theo lên nhà. Bạch Tuyên và Tả Duệ rất nhanh đã thay tấm ga trải giường hoa nhí của Bạch Tiểu Manh đổi thành ga giường trơn màu xanh đậm mà Tả Vấn quen thuộc. Trên chiếc giường nhỏ một mét hai có hai chiếc gối, buổi tối sắp xếp như thế nào không cần nói ra cũng hiểu.

“Hựu Noãn, cô đi rửa mặt trước đi, cô lâu lắm.” Bạch Tuyên nói. Sáng sớm Du Hựu Noãn tắm rửa gội đầu hơn một tiếng đồng hồ, cũng không biết tiết kiệm nước gì cả. Du Hựu Noãn biết Bạch Tuyên chắc chắn có gì muốn nói riêng với Tả Vấn, vậy nên cô ngoan ngoãn gật đầu.

Bạch Tuyên thấy Du Hựu Noãn phòng vệ sinh liền quay ra nhìn Tả Vấn, hất cằm về phía phòng bà ấy, sau đó cả ba người cùng vào trong phòng.

“Có phải giữa con và Hựu Noãn xảy ra chuyện gì đúng không?” Bạch Tuyên ngồi ở mép giường hỏi.

“Không có gì to tát đâu ạ.” Tả Vấn đáp.

“Không có chuyện gì mà Du Hựu Noãn lại chạy đến đây à? Có phải con và nó đang chuẩn bị ly hôn hay không đấy?” Bạch Tuyên cũng lười đi hỏi lòng vòng, nói luôn vào vấn đề chính.

Tả Vấn ngập ngừng một hồi: “Không phải ạ.”

“Không phải á? Con định ly hôn thật rồi mới nói cho ba mẹ biết đúng không?” Bạch Tuyên bực mình với sự giấu giếm của Tả Vấn.

Tả Duệ cũng thấy sự chần chờ của Tả Vấn, ông ấy hỏi: “Chuyện hôn nhân không phải trò đùa, con đã nghĩ kỹ chưa?”

Tả Vấn xoa mày, dù là ba mẹ mình thì anh cũng không quen bàn chuyện riêng tư của mình với họ: “Con thấy hơi mệt, ngày mai đã phải trở về thành phố.”

“Mai con đã đi rồi ư?” Thật ra Bạch Tuyên không đến nỗi giật mình như giọng nói của bà ấy thể hiện ra. Đứa con trai này của bà là một người cuồng công việc, chuyện này bà ấy đã đoán trước được. Có đôi khi bà ấy thấy tự hào vì có một người con như vậy, nhưng cũng có khi lại cảm thấy cô đơn. Tết âm lịch mấy năm trước, bài hát [Hãy thường xuyên về thăm nhà đi] nổi lên, mỗi lần nghe bà ấy đều không khỏi cảm thấy đau lòng.

Tả Vấn gật đầu: “Vâng.”

Bạch Tuyên thở dài: “Mặc kệ giữa con và Du Hựu Noãn có như thế nào, mẹ tỏ thái độ trước nhé. Mọi người đều nói khuyên làm hoà chứ không khuyên chia tay, nhưng mẹ thấy hai đứa không bền, ly hôn sẽ tốt cho cả hai.” Bạch Tuyên kết luận: “Hiểu Trân đợi con nhiều năm như vậy, bây giờ thời này chạy đi đâu tìm được một cô gái chung tình như thế chứ? Người ta vừa xinh đẹp lại còn hiếu thảo. Mẹ với cô Lý là đồng nghiệp lại ở đối diện nhau, mỗi lần nhìn thấy bà ấy mẹ đều thấy ngại.”

Tả Vấn không có kiên nhẫn nghe mấy lời này. Anh đã từ chối thẳng Quách Hiểu Trân từ lâu, bây giờ lại càng không có nghĩa vụ phải trả giá cho tình cảm của cô ta. Ngay cả tình cảm của anh cũng có ai chịu trả giá đâu? Người trưởng thành chỉ có thể chịu trách nhiệm cho lựa chọn và hành động của chính mình. Tả Vấn đứng lên: “Con đi ngủ đây.” Dứt lời anh liền mở cửa đi ra ngoài.

“Này, mẹ còn chưa nói xong mà.” Bạch Tuyên cũng đứng lên theo.

Tả Duệ kéo Bạch Tuyên: “Thôi, bà nói ít thôi. Nó thấy phiền nhất là bà nói những câu như thế này đấy. Chuyện tình cảm làm sao mà miễn cưỡng được.”

Bạch Tuyên hất tay Tả Duệ ra: “Ông nói xem, trước kia nó thích Du Hựu Noãn ở điểm nào chứ? Ngoài cái mặt kia ra còn có chỗ nào thích được không? Ông nói xem, Hiểu Trân nó tốt như thế…” Cô Bạch tuy đã về hưu, nhưng thói thích lải nhải và dạy dỗ người khác lại vẫn luôn duy trì.

Tả Vấn khi đến cạnh cửa vừa hay nghe thấy những lời này, thật ra những câu nói này không chỉ Bạch Tuyên hỏi anh, thậm chí ngay cả ba của Du Hựu Noãn cũng từng hỏi anh rồi.

Tả Vấn ra ban công châm một điếu thuốc, làn khói trắng lượn lờ trước mặt làm anh cảm thấy vết sẹo ở bụng mình ngứa râm ran.

Chỉ là một ca tiểu phẫu - viêm ruột thừa mà thôi, nhưng nó lại xảy ra ngay lúc Tả Vấn yếu ớt nhất. Khi đó, anh vừa mới về nước khởi nghiệp, vừa phải làm việc ở công ty nhà họ Du để tích luỹ vốn kinh doanh, vừa phải tìm nguồn vốn mạo hiểm khắp nơi. Dù có là một đứa con cưng của trời đi chăng nữa, đứng trước thị trường chỉ coi trọng cái lợi thì cũng phải cúi đầu mà thôi.

Trước khi thành công, có người khởi nghiệp nào mà không phải trải qua giai đoạn liều mạng uống rượu, ra vẻ đáng thương đâu chứ? Khi đó gặp khó khăn, Tả Vấn thậm chí còn không dám liên lạc với ba mẹ, chỉ một lòng cố gắng làm việc. Anh luôn cảm thấy không làm gì ra hồn thì không có mặt mũi đi gặp ba mẹ.

Bóng tối trước bình minh là đen tối nhất, nỗi cô đơn cũng vô cùng sâu sắc.