Nhìn Bên Trái, Rẽ Bên Phải

Chương 11

Lúc ăn trưa, dưới ánh mắt soi mói của Bạch Tuyên, Du Hựu Noãn gần như cứ thế nuốt chửng đồ ăn mà không cần nhai.

“Ăn no rồi à?” Bạch Tuyên đứng lên thu dọn bát đũa, Du Hựu Noãn nhanh chóng buông bát đũa xuống.

Tả Duệ nói: “Bà lại vội vàng đi giành chỗ trước đấy à? Bà đi đi, để tôi rửa bát cho.”

Bạch Tuyên không nói thêm gì cởi tạp dề ra, sau đó cầm túi đi ra ngoài.

“Ba, mẹ đi chiếm chỗ gì vậy ạ?” Du Hựu Noãn khó hiểu.

Tả Duệ làm động tác đánh mạt chược: “Đến trễ ấy à, trong khu này không còn chỗ ngồi đâu.”

“Để con rửa bát đi ba.” Du Hựu Noãn nói.

“Không cần, không cần đâu. Con lên giường Tiểu Manh nằm một lát đi.” Tả Duệ đã nhanh chóng đeo tạp dề.

Du Hựu Noãn đúng là thấy hơi buồn ngủ thật, tối hôm qua cô mãi không ngủ được, nằm trên sô pha lại không thoải mái. Cô nằm trên giường Tiểu Manh một lúc vẫn cứ không ngủ được, khi đứng dậy ra ngoài trong nhà đã không có ai.

Du Hựu Noãn tìm thấy Bạch Tuyên ở vườn hoa phía Tây Nam của khu dân cư. Trong khu vườn nhỏ bày mấy bàn mạt chược, ai cũng đang chơi rất hăng say.

Khi Du Hựu Noãn bước đến, gần như tất cả mọi người đều ngoái đầu nhìn cô và bụng của cô. Thật ra Du Hựu Noãn rất muốn hô lên rằng mình không có bầu, cũng không phải là bồ nhí, nhưng tiếc rằng không có ai hỏi cô cả, khiến cô không giải thích được.

Du Hựu Noãn vừa mới đứng bên cạnh Bạch Tuyên, bà ấy đã nói: “Cô đi rót cho tôi cốc nước.”

“Vâng.” Du Hựu Noãn lại quay người trở về leo năm tầng lầu lấy nước cho Bạch Tuyên. Lúc cô đưa nước cho Bạch Tuyên thì nghe thấy có tiếng ai đó bên cạnh hét lên: “Chị Lý, Hiểu Trân nhà chị đã về rồi đây này!”

Bác Lý ngồi đối diện Bạch Tuyên quay lại nhìn. Đây chẳng phải là cô con gái làm việc ở trên thành phố của bà ấy ư?

Cô ta mặc bộ vest đen lịch sự và đi giày cao gót đen cao mười centimet, nhìn vừa cao ráo vừa gầy, lại còn đeo kính râm, trông có vẻ như một người đẹp nơi phố thị.

“Mẹ.” Quách Hiểu Trân bước đến, đẩy kính râm lên trên đầu, rất có phong thái của một mỹ nữ. Cô ta cười với Bạch Tuyên: “Cô Bạch ạ.” Sau đó, ánh mắt của cô ta thản nhiên lướt qua Du Hựu Noãn, nhẹ nhàng liếc nhìn như chuồn chuồn lướt nước rồi đưa mắt nhìn sang chỗ khác.

“Cô Bạch, lần trước cô bảo gan của chú Tả không được tốt đúng không ạ? Bạn của cháu tặng mấy cân cây Hoàng Thảo lâu năm, ngâm nước uống để bồi bổ gan, cực kỳ hiệu quả đấy ạ.” Quách Hiểu Trân nói: “Để đến tối cháu mang sang cho cô chú nhé?”

“Cô cảm ơn cháu.” Bạch Tuyên cười với Quách Hiểu Trân, nụ cười thân thiết như là gió xuân.

Du Hựu Noãn đứng bên cạnh Bạch Tuyên, ngoan ngoãn làm em gái bưng trà rót nước. Sau khi Quách Hiểu Trân chào hỏi các cô các bác xung quanh một lượt, cô ta đã bị cô em gái Quách Hiểu Linh lôi đi.

“Em kéo chị đi làm gì?” Quách Hiểu Trân tức giận hất tay Quách Hiểu Linh ra. Trước đó chưa gặp Du Hựu Noãn, cô ta còn tưởng Quách Hiểu Linh nói điêu, để cho cô ta hết hy vọng với Tả Vấn. Nhưng sau khi gặp Du Hựu Noãn, cô ta mới nhận ra Quách Hiểu Linh miêu tả vẫn còn nói giảm nói tránh. Người ta vừa trẻ vừa xinh đẹp như thế, cô ta đúng là không còn chút cơ hội nào với Tả Vấn.

“Chị, em hiểu lầm rồi. Chị ấy không phải là vợ của anh Tả Vấn.” Quách Hiểu Linh nói thầm với Quách Hiểu Trân.

“Không phải á?” Quách Hiểu Trân ngạc nhiên nói.

“Không phải, nghe nói là bồ nhí của Tả Vấn. Bây giờ có bầu tìm đến cô Bạch, chắc chắn là do Tả Vấn không chịu ly hôn với vợ anh ấy.” Quách Hiểu Linh hóng hớt nói.

“Vớ vẩn. Tả Vấn không phải là người như thế.” Quách Hiểu Trân tuyệt đối không tin chàng hoàng tử bạch mã trong lòng cô ta lại là người không có đạo đức như vậy.

“Chị ơi, bây giờ đã là thời nào rồi? Bây giờ làm gì có người đàn ông có tí tiền nào mà không có bồ nhí chứ?” Quách Hiểu Linh không phục nói. Lại nói, đã hai, ba năm cô ấy chưa gặp Tả Vấn, từ khi Du Hựu Noãn gặp tai nạn, anh chưa từng trở về. Đối với Quách Hiểu Linh mà nói, Tả Vấn là một người hàng xóm hoàn toàn xa lạ.

Quách Hiểu Trân không muốn tin: “Chị không tin. Có khi Tả Vấn coi thường cô gái kia nên cô ta mới mặt dày chạy đến đây.”

Trong lúc hai chị em ai cũng không chịu ai, một chiếc Land Rover vào tiểu khu, Quách Hiểu Linh chỉ vào chiếc xe đang chạy kia: “Chị, đó có phải là xe của Tả Vấn không?” Khu chung cư này không có ai đi xe trị giá cả triệu tệ như Land Rover cả.

Quách Hiểu Trân nhìn theo tay Quách Hiểu Linh, chỉ thấy chiếc Land Rover dừng ở dưới tầng, Tả Vấn mở cửa xe bước ra.

Hai chị em cùng im lặng, đứng trên ban công nhìn chằm chằm Tả Vấn không chớp mắt. Gương mặt đẹp trai lạnh lùng và dáng người cao ráo, không xét đến hào quang của tiền tài thì riêng sức hút của anh thôi đã đủ làm mọi phụ nữ từ 18 đến 88 tuổi phải đổ gục rồi. Năm đó, những cô gái mới biết yêu ở thị trấn nhỏ này, không có ai không thích anh cả.

Hồi mười bốn, mười năm tuổi Quách Hiểu Linh không thưởng thức được sức quyến rũ của người đàn ông thành đạt ăn mặc bảnh bao như Tả Vấn. Vì vậy cô ấy không hiểu nổi tại sao chị mình lại si mê anh đến vậy, dù sao chị cũng đẹp cỡ hoa khôi trường mà. Nhưng bây giờ khi nhìn Tả Vấn, cô ấy đã hiểu tại sao Quách Hiểu Trân lại không cam lòng.

“Đúng là ‘Ngoài mây ở Vu Sơn thì khó có mây hơn’ mà.” Quách Hiểu Linh ra vẻ văn vở ngâm thơ. Quách Hiểu Trân im lặng không nói gì.

“Chị, sao ngày đó chị không tỏ tình với anh ấy? Nếu chị tỏ tình thì có khi hai người đã thành đôi rồi. Thanh mai trúc mã đó nha.” Quách Hiểu Linh nói.

Quách Hiểu Trân không đáp.

“Chiếc xe này đắt lắm nhỉ? Nếu anh ấy là anh rể em thì tốt quá.” Quách Hiểu Linh cảm thán.

Quách Hiểu Trân quay về phòng lên giường nằm, có chút buồn bã uể oải. Cô ta chỉ cảm thấy khoảng cách giữa mình và Tả Vấn càng ngày càng xa. Đàn ông như rượu ngon, đàn bà lại như hoa, theo năm tháng thì tác dụng sẽ hoàn toàn khác nhau.

Bởi vì Tả Vấn đến nên ván bài của Bạch Tuyên kết thúc sớm hơn mọi khi nửa tiếng. Du Hựu Noãn không ngờ Tả Vấn lại về, cô thầm nghĩ, chẳng lẽ tên này còn sợ mình ăn thịt ba mẹ anh hay sao? Anh cũng không thèm nghĩ đến sức chiến đấu của mẹ anh mạnh mẽ đến đâu.

Mặt Tả Vấn lạnh lùng, ngoài chào hỏi Bạch Tuyên và Tả Duệ ra, anh phớt lờ Du Hựu Noãn.

Bạch Tuyên hỏi Tả Vấn hết chỗ này đến chỗ nọ, Tả Duệ ngồi bên cạnh mỉm cười lắng nghe. Chiếc sô pha vừa nhỏ vừa chật không ngồi vừa ba người, Du Hựu Noãn đành phải lẻ loi ngồi ở cạnh bàn ăn nhìn cả nhà này cười nói tự nhiên với nhau.

Tiếng gõ cửa vang lên, Quách Hiểu Trân cầm Hoàng Thảo qua: “Chú Tả, cô Bạch. Tả Vấn cũng về rồi ạ?” Quách Hiểu Trân đưa mắt nhìn, dường như không biết Tả Vấn đã về.

“Mau vào nhà ngồi đi Hiểu Trân.” Bạch Tuyên nhiệt tình đón Quách Hiểu Trân vào: “Cháu khách sáo quá. Lần trước cô nói vu vơ vậy mà cháu lại nhớ trong lòng.”

Quách Hiểu Trân mỉm cười ngượng ngùng, ánh mắt không kìm được liếc về phía Tả Vấn.

“Hiểu Trân, cháu cứ ở lại đây ăn cơm đi. Hiếm khi Tả Vấn về, chú Tả của cháu hôm nay đích thân vào bếp, làm một bữa ngon lắm.” Bạch Tuyên nói.

“Dạ, không được rồi cô Bạch. Hôm nay mẹ cháu đã nấu cơm ở nhà sẵn rồi, cháu về trước đây ạ. Chú Tả, nếu chú uống Hoàng Thảo này mà thấy tốt, chú cứ nói với cháu nhé. Cháu lại nhờ bạn mua hộ.” Quách Hiểu Trân đứng lên, nhưng ánh mắt vẫn cứ nhìn về phía Tả Vấn và Du Hựu Noãn.

Du Hựu Noãn đã nhìn ra. Cái cô Quách Hiểu Trân này chắc chắn thích Tả Vấn, hơn nữa còn là thanh mai trúc mã nhà đối diện. Du Hựu Noãn cũng tò mò nhìn Tả Vấn và Quách Hữu Trân, cô trộm nghĩ, không phải do mình mà hai người này mới không thành đôi đấy chứ?

Nhưng khi thấy Tả Vấn nhìn Quách Hiểu Trân không có biểu cảm gì khác lạ, Du Hựu Noãn hơi thở phào nhẹ nhõm. Tuy Quách Hiểu Trân này trông chẳng ra sao nhưng dù sao cũng là thanh mai trúc mã, lại có thêm con át chủ bài “kỷ niệm của hai ta”, ít nhiều gì cũng khá khó giải quyết.

Sau khi Quách Hiểu Trân rời đi, Tả Duệ liền chuẩn bị cơm: “Hôm nay cả nhà đoàn tụ vui như thế này, chúng ta cùng uống chén rượu chứ nhỉ?”

Tả Vấn và Bạch Tuyên đều gật đầu, Du Hựu Noãn cũng đang định gật đầu thì nghe thấy Tả Vấn ngồi đối diện cô nói: “Hựu Noãn không uống rượu được ạ.”

“Vậy thì uống nước ngọt.” Buổi chiều Tả Duệ còn mua riêng một lon nước cam.

Du Hựu Noãn hơi khó xử nhìn loại nước ngọt được pha chế từ phẩm màu này. Chuyện này không phù hợp với nguyên tắc dinh dưỡng của cô cả, nhưng cô vẫn dứt khoát cầm ly nước lên.

Tả Vấn khá ngạc nhiên nhìn thoáng qua Du Hựu Noãn.

Dưới bầu không khí kỳ quái, bữa tối không diễn ra quá lâu. Du Hựu Noãn còn tưởng Tả Vấn chỉ tỏ ra ngầu lòi với mình thôi, vậy mà cuối cùng cô lại nhận ra với ai anh cũng ít nói. Còn Du Hựu Noãn lại không dám lên tiếng, cô cảm thấy mình bây giờ không trêu chọc ba người đang ngồi ở đây được.

Bạch Tuyên và Tả Duệ đã quen với thái độ của Tả Vấn từ lâu, họ không để bụng chút nào, sau khi ăn tối xong cả hai theo lẽ thường chuẩn bị ra ngoài tập thể dục.

Du Hựu Noãn chủ động đứng lên nói: “Để con rửa bát ạ.”

Bạch Tuyên liếc nhìn Du Hựu Noãn, quăng cái bát trong tay xuống bàn: “Cô rửa đi, rửa có sạch không đấy?”

“Đảm bảo sạch ạ.” Du Hựu Noãn vội vàng nói, nhanh nhẹn dọn dẹp bát đũa trên bàn mang vào phòng bếp.

Bạch Tuyên thay quần áo xong đi ra vẫn không yên tâm, bà ấy lại đi vào bếp xem thử Du Hựu Noãn. Chỉ thấy cô đang cúi người xuống lúi húi tìm gì đó: “Tìm cái gì thế?”

Du Hựu Noãn xấu hổ nhìn Bạch Tuyên, nhỏ giọng nói: “Con tìm găng tay rửa bát ạ.”

Bạch Tuyên cao giọng nói: “Đeo găng tay sao mà rửa sạch được? Sợ hỏng da tay thì đừng rửa nữa. Tránh ra, để tôi rửa.” Nói xong Bạch Tuyên định lại gần.

Du Hựu Noãn như nàng dâu nhỏ vội vàng nói: “Không không không, cứ để con rửa là được. Con không sợ hỏng da tay đâu ạ.”

Lúc này, Bạch Tuyên mới lạnh lùng liếc nhìn Du Hựu Noãn, sau đó đi ra ngoài với Tả Duệ. Sau khi Tả Vấn gọi điện thoại xong, từ ban công bước vào thì trong nhà đã yên tĩnh trở lại.

Các cuộc gọi về công việc gọi đến liên tục, Tả Vấn vốn tranh thủ thời gian về thị trấn, lúc này đang gọi điện bàn chuyện ngày mai.

Một tiếng rưỡi sau, Bạch Tuyên và Tả Duệ mở cửa vào nhà, thấy Tả Vấn ngồi một mình trên sô pha xem thời sự liền hỏi: “Cô tiểu thư ấy đâu?”

Tả Vấn nhìn về phía sau Bạch Tuyên và Tả Duệ: “Cô ấy không đi cùng ba mẹ ạ?”