Nhìn Bên Trái, Rẽ Bên Phải

Chương 14

Du Hựu Noãn nhanh chóng ăn nốt phần trứng còn lại, đứng lên chỉ vào va-li. Tuy còn đồ ăn trong miệng khiến cô không nói được, nhưng vẫn có thể hiểu ý cô muốn nói, cô phải ra sân bay.

Mấy giờ sau, Du Hựu Noãn ngồi ở ghế phó lái trên xe Tả Vấn, dù cô đã uống hai ly nước vẫn không hết mùi trứng, cô ớn đến nỗi từ giờ không muốn đυ.ng đến trứng nữa.

Du Hựu Noãn quay sang nhìn Tả Vấn, họ là vợ chồng mà suốt quãng đường ba, bốn tiếng đồng hồ lại không nói một lời nào, nói ra không ai dám tin: "Hôm qua anh không cần về gấp vậy đâu, anh cũng thấy đấy, mẹ anh không bắt chẹt em là đã khá lắm rồi."

"Bà ấy không phải bắt chẹt em, bà ấy chỉ không thích em mà thôi." Tả Vấn thản nhiên đáp.

Du Hựu Noãn cố gắng nhịn không chộp lấy vô-lăng cùng chết với Tả Vấn, có ai không an ủi mà còn đả kích vợ như anh không? Du Hựu Noãn trừng mắt nhìn Tả Vấn một hồi lâu mà đối phương vẫn vờ như không nhìn thấy, cô đành chịu thua, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cảnh sắc trên núi vào tháng tư xanh tươi mơn mởn, cùng với trời trong nắng ấm ngày hôm nay khiến cảnh thiên nhiên trở nên thật tươi đẹp, ấy vậy mà trong lòng cô tràn ngập cảm giác đau buồn vì thất tình. Du Hựu Noãn cứng rắn nói: "Sau khi trở về, anh bảo trợ lý gửi đơn ly hôn qua nhà họ Du đi."

"Nếu em muốn." Tả Vấn bình tĩnh nói.

Du Hựu Noãn tức giận quay sang anh: "Cái gì mà nếu em muốn, là như anh muốn thì có. Chắc chưa đến hai ngày là anh Tả đã phát thiệp mời rồi, xin chúc mừng nhé."

"Em cũng vậy." Tầm mắt Tả Vấn luôn nhìn thẳng phía trước, keo kiệt đến nỗi không hề liếc nhìn sang Du Hựu Noãn lấy một lần.

Du Hựu Noãn tức đến nỗi đá vào hộc xe phía trước, dạ dày bắt đầu nhói đau, sắc mặt dần trắng bệch, cuối cùng không nhịn được nữa phải ra sức đập cửa xe.

Tả Vấn quay đầu, chưa kịp trách móc thì nhìn thấy Du Hựu Noãn mặt mày tái nhợt như thấy ma. Anh tấp xe vào làn khẩn cấp, Du Hựu Noãn lập tức mở cửa ra ngoài.

Cảm giác say xe nôn mửa thật sự quá khó chịu, một tay Du Hựu Noãn nắm lan can, tay còn lại giữ tóc, nước mắt ứa ra, trông cô như muốn ói ra hết tim gan phèo phổi vậy.

Tả Vấn nhẹ nhàng vỗ lưng Du Hựu Noãn, đưa nước khoáng cho cô súc miệng. Có lẽ món trứng luộc của Bạch Tuyên chính là nguyên nhân hại cô trở nên như vậy, từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ đây là lần đầu tiên cô bị say xe.

"Ra phía sau nằm một lát đi." Tả Vấn mở cửa sau, đỡ Du Hựu Noãn lên xe. Du Hựu Noãn hất tay Tả Vấn ra, không còn sức để giận dỗi với anh.

Tả Vấn nhìn Du Hựu Noãn nằm xuống, lấy áo khoác của mình đắp cho cô, rồi mới trở về ghế lái.

Khi Du Hựu Noãn tỉnh lại, đập vào mắt cô là khung cảnh tối đen. Ngoài cửa loáng thoáng có tiếng người, cô xuống giường đi ra mở cửa, ánh sáng chói mắt bất ngờ hắt vào khiến cô chưa kịp thích ứng phải nheo mắt lại.

Ngoài phòng khách, trợ lý của Tả Vấn đang báo cáo công việc với anh, hướng mắt của anh ấy vừa lúc đối diện với cửa phòng ngủ. Tuy ở giữa có không ít vật ngăn cách, nhưng khi Du Hựu Noãn mở cửa phòng ngủ, tầm mắt người đàn ông vẫn chuẩn xác nhìn rõ đôi chân thon dài trắng như tuyết.

Hình ảnh bất ngờ đập vào mắt khiến Andy đang báo cáo đột nhiên ngừng lại.

Đây là lần đầu tiên Andy nhìn thấy người vợ trong truyền thuyết của sếp - cô cả nhà họ Du. Cho dù anh ấy đã được nghe kể đầy cả hai lỗ tai về cô cả này, nhưng chưa từng được gặp người thật ngoài đời. Quả là một vẻ đẹp kinh diễm đến lóa mắt, chẳng trách sếp luôn giữ mình suốt bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ dây dưa với người ngoài.

Chuyện sếp có bồ bịch gái gú bên ngoài hay không, trợ lý chắc chắn nắm rõ hơn các bà vợ.

Andy là trợ lý của Tứ Duy, công ty của Tả Vấn. Anh ấy nói Tả Vấn chưa từng dây dưa với ai bên ngoài thì chính là chưa từng có.

Andy vô cùng khâm phục sếp của anh ấy, vì mấy lần có hẹn xã giao tại các câu lạc bộ, đối diện với các em tiếp viên tiếp rượu chất lượng bao ngon bao uy tín mà sếp vẫn có thể tâm không loạn mặt không đổi sắc. Anh ấy cảm thấy người đàn ông có thể kiểm soát nửa người dưới của mình là người rất đáng nể, bởi vậy Andy là trợ lý còn sếp là sếp cũng là điều hiển nhiên.

Khi đó Andy nghĩ sếp mình không có máu háo sắc, hôm nay mới biết hóa ra sếp kén chọn.

Andy ngưng báo cáo làm Tả Vấn quay đầu lại, nhìn thấy Du Hựu Noãn đang dụi mắt, động tác này khiến chiếc áo sơ-mi trên người cô hơi nâng cao trên đùi, suýt nữa là lộ hết.

Du Hựu Noãn ngớ người, vội vàng hạ tay xuống, cô không ngờ lại có người đàn ông khác xuất hiện ở đây, cô nhún vai rồi quay trở lại vào trong phòng.

Tả Vấn đứng lên đi theo Du Hựu Noãn vào phòng: "Dậy rồi à?" Tả Vấn mở đèn.

Lúc này, Du Hựu Noãn mới quan sát thấy đây không phải là nhà họ Du mà là trong phòng khách sạn.

"Anh ấy là ai vậy?" Du Hựu Noãn chỉ ra cửa.

"Trợ lý của tôi, Andy." Tả Vấn đáp.

Du Hựu Noãn thầm nghĩ Tả Vấn quả là bộn bề công việc, về nhà ba mẹ cũng bị trợ lý chạy đến tìm anh ký tên báo cáo công việc. Du Hựu Noãn không mấy hứng thú với công việc của Tả Vấn, hỏi chuyện khác: "Đây là đâu?"

"Thành phố Tân."

Du Hựu Noãn im lặng, hiển nhiên là vì cô không khỏe nên Tả Vấn cũng không đưa cô ra sân bay: "Lịch bay đổi lại khi nào?"

"Sáng sớm ngày mai." Tả Vấn nói.

Du Hựu Noãn cúi đầu nhìn áo sơ-mi trên người, lại nhìn Tả Vấn mỉm cười: "Anh thay đồ cho em sao?"

"Tôi có bảo khách sạn nấu cháo cho em, có muốn ăn không?" Tả Vấn không trả lời câu hỏi của Du Hựu Noãn, tựa như việc này không có gì đáng nói.

Đúng là đầu gỗ, Du Hựu Noãn nằm lại giường giận dỗi: "Không ăn."

"Vậy em nghỉ ngơi thêm một lúc đi." Tả Vấn xoay người đi ra ngoài, tiện tay thay Du Hựu Noãn đóng cửa.

Du Hựu Noãn trợn mắt há mồm nhìn căn phòng trống rỗng, tốt xấu gì thì cô cũng là người bệnh mà! Tả Vấn lại đối xử với cô như vậy?

Du Hựu Noãn nằm ngửa người trên giường, kéo chăn trùm kín đầu, dạ dày lại bắt đầu âm ỉ đau. Hiện tại đã là năm giờ chiều, bữa sáng đã bị nôn hết, bữa trưa không ăn, nên bây giờ cô đói đến ngực muốn dán vào lưng.

Du Hựu Noãn chịu đựng cơn đau dạ dày, không lên tiếng. Cô đây là muốn nằm im đến chết, để xem Tả Vấn có vì cô mà rơi nước mắt không.

Cũng không biết qua bao lâu, Du Hựu Noãn đang mơ màng thì nghe thấy tiếng cửa mở. Du Hựu Noãn hé nửa con mắt nhìn, Tả Vấn đứng ở cửa, chiếc bóng dài kéo phía sau anh, cô không nhìn thấy rõ vẻ mặt của anh.

"Dậy ăn cơm." Tả Vấn lạnh lùng nói.

Du Hựu Noãn đang ôm bụng cảm giác như mình sắp chết, Tả Vấn vẫn lạnh như băng, cô cọ gối thều thào nói: "Không muốn ăn."

"Vậy em ngủ tiếp đi." Tả Vấn nói xong lại đóng cửa lại lần nữa.

Du Hựu Noãn cố gắng ngồi dậy không dám tin nhìn chằm chằm cánh cửa, như thể muốn nhìn đến lủng cánh cửa. Một hồi lâu sau, khi chắc chắn Tả Vấn đã đi ra ngoài, cô nằm oạch xuống nệm, thầm nghĩ để mặc mình đói chết, khi đó chắc chắn Tả Vấn sẽ bị liệt vào nghi phạm số một.

Thế nhưng, cảm giác đói khát cực kỳ khó chịu, Du Hựu Noãn lăn lộn một hồi lâu, dù sao cũng không chết được, cô đành bò dậy mặc đồ ra khỏi phòng ngủ.

Ngoài cửa, Tả Vấn đang ngồi trên sô pha, thấy cô đi ra mới đứng lên, thản nhiên nói: "Đói bụng rồi à?"

Du Hựu Noãn cảm giác mặt nóng bừng, cúi đầu "ừm" nhẹ một tiếng. Ở trước mặt Tả Vấn, cô chưa bao giờ thắng cả, bởi vì anh vốn không hề quan tâm đến cô.

"Ăn một chén cháo cho ấm bụng, bây giờ em không nên ăn thịt cá." Tả Vấn nói.

Cô cả nhà họ Du trợn mắt với Tả Vấn, lộ trình hồi phục sức khỏe của cô cũng không có thịt cá. Tuy cháo nhạt nhẽo, nhưng đúng là tốt cho cơ thể cô.

Du Hựu Noãn ăn cháo nóng xong thì lau miệng, đi theo Tả Vấn ra ngoài, thấy anh lấy di dộng gọi điện.

Du Hựu Noãn nghe lén Tả Vấn nói điện thoại, mới biết anh định đi thăm thầy dạy toán cấp ba của anh, cũng là chủ nhiệm lớp anh.

"Có cần mua quà không?" Du Hựu Noãn ăn cháo xong thì tinh thần phấn chấn hơn hẳn, bụng được ăn no liền trở nên xông xáo. Cô không phải là người dễ dàng bỏ cuộc, phàm là việc gì cũng phải cố gắng mới thành công.

Tả Vấn đang định gọi cho Andy, Du Hựu Noãn liền thay anh tắt máy: "Cứ giao cho em, đảm bảo khiến anh hài lòng." Du Hựu Noãn vô cùng tự tin.

"Có vợ thầy Cổ không?" Du Hựu Noãn đeo túi xách lên vai, hai tay ôm chặt cánh tay Tả Vấn, vừa đi vừa hỏi. Hiếm khi Tả Vấn không rút tay ra.

"Có." Tả Vấn trả lời ngắn gọn.

Thang máy đến lầu một, Du Hựu Noãn nói với Tả Vấn: "Anh đợi em một chút, em quay lại liền." Trong khách sạn có cửa hàng thương hiệu cao cấp, cô chọn một thương hiệu không mấy nổi tiếng trong nước, mua một túi xách màu đen kinh điển, sang trọng tinh tế.

Tả Vấn nhìn thấy Du Hựu Noãn xách một cái túi to, không mấy hài lòng nhíu mày.

"Phụ nữ dù ở độ tuổi nào cũng đều không thể chống lại được sự hấp dẫn của túi xách." Du Hựu Noãn lại khoác tay Tả Vấn, dáng vẻ "anh cứ tin em".