Nhìn Bên Trái, Rẽ Bên Phải

Chương 4

Buổi sáng là thời gian Du Hựu Noãn gặp bác sĩ tâm lý, từ sau khi gặp tai nạn giao thông mất đi trí nhớ hoàn toàn thì cô thực sự cần có bác sĩ tâm lý.

Ba tháng đầu đều có Tả Vấn đi đến bệnh viện cùng cô, sau này Du Hựu Noãn thường đi một mình.

Trong hành lang phòng khám, cô gọi điện thoại cho Hướng Dĩnh, nghe nói đây chính là bạn thân nhất của cô, cũng thuộc hàng con nhà danh giá trong thành phố này. Từ sau khi cô bị tai nạn thì vẫn chưa từng gặp cô ta, Du Hựu Noãn vốn không có ý muốn gặp kiểu bạn bè như vậy, nhưng nếu không gặp họ, cô sẽ không thể hiểu rõ về mình trước kia.

“Hựu Noãn?” Trong điện thoại truyền đến một giọng nói vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.

“Là tôi, Hướng Dĩnh.” Du Hựu Noãn trả lời.

“Cô nói chuyện được rồi sao?” Hướng Dĩnh tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.

Du Hựu Noãn cau mày, hỏi: “Có thời gian rảnh không, chúng ta đã lâu không gặp nhau rồi.”

“Được chứ.” Giọng điệu Hướng Dĩnh có chút ngập ngừng.

Sau khi hai người hẹn thời gian xong xuôi thì cũng không nói gì thêm nữa, cô dứt khoát cúp máy.

Hướng Dĩnh chọn “Star” là địa điểm gặp mặt, bởi vì ở Star bảo mật rất tốt, có lối ra vào đặc biệt nên rất được cái ngôi sao lớn ưu ái.

Lúc Du Hựu Noãn đi vào phòng riêng, Hướng Dĩnh và người đàn ông bên cạnh cô ta cùng lúc đứng dậy. Về Hướng Dĩnh, cô đã từng xem qua ảnh chụp, ngoài đời cô ta còn đẹp hơn trong hình. Người đàn ông bên cạnh cô ta có hơi quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời cô không nhớ ra được mình đã từng gặp ở đâu.

“Hựu Noãn.” Hướng Dĩnh nhiệt tình vẫy tay với cô.

Du Hựu Noãn gật đầu đi tới.

Hướng Dĩnh quan sát cô rồi nói: “Nhìn cô ăn mặc kiểu này mà ban nãy suýt chút tôi còn chẳng nhận ra cô.”

Du Hựu Noãn hiểu rõ ý của cô ta, phong cách ăn mặc hiện tại của cô khác hoàn toàn so với những bộ quần áo trong phòng thử đồ trước đó. Quần áo trước kia thiên về gợi cảm, quyến rũ, còn hiện giờ phong cách của cô thục nữ hơn.

“Hựu Noãn à, cô ăn mặc thế này trông trẻ thật đấy, chẳng khác gì sinh viên vừa tốt nghiệp đại học cả. Mà cô bình phục cũng nhanh nhỉ, hoàn toàn không hề nhận ra cô từng làm phẫu thuật não luôn đó.” Một cô gái hoạt bát xinh xắn ngồi bên cạnh Hướng Dĩnh chợt lên tiếng.

“San San, cảm ơn cô.” Tạ San San cũng là bạn của Du Hựu Noãn.

Những người khác có mặt ở đó cũng tiện thể lên tiếng chào hỏi Du Hựu Noãn, có vài người cô đã thấy trên ảnh, có vài người thì cô không thể nhận ra.

Sau một lúc hỏi han, chỉ còn duy nhất người đàn ông ngồi bên cạnh Hướng Dĩnh là chưa từng bắt chuyện với cô. Anh ta trông rất tuấn tú, nước da màu đồng đẹp đẽ nhìn rất ngầu, nhưng cảm giác lạnh lùng trên người anh ta như cố giả vờ ra vậy, còn cái kiểu lạnh lùng của Tả Vấn thì trời sinh mà có.

“Đây là bạn trai tôi, Quan Triệu Thần.” Hướng Dĩnh dường như cảm giác được sự chú ý của Du Hựu Noãn.

Cô mỉm cười nhìn Quan Triệu Thần: “Tôi cảm thấy anh có hơi quen.”

Quan Triệu Thần nở nụ cười, hàm răng trắng sáng nên khi cười nhìn vô cùng đẹp trai, đồng thời cũng mang tới cảm giác rất hướng ngoại, so với lúc im lặng như thể hai người khác nhau.

“Vậy sao?” Quan Triệu Thần nhướng mày.

Du Hựu Noãn không thích ánh mắt đào hoa của anh ta, cảm giác như người bạn trai này của Hướng Dĩnh không được yên phận cho lắm. Vừa nãy nhân lúc Hướng Dĩnh không chú ý, anh ta đã nhìn cô rất nhiều lần, nếu không cô cũng sẽ không đánh giá anh ta.

Điện thoại Du Hựu Noãn vang lên tiếng thông báo nhắc nhở trên WeChat. Cô cúi đầu xem điện thoại, đúng lúc nhìn thấy mục tin tức giới giải trí, có một bộ phim sắp chiếu, nam chính trong ảnh không phải Quan Triệu Thần thì còn là ai?

“Là anh à?” Du Hựu Noãn ngẩng đầu lên: “Anh chính là nam diễn viên đó hả?”

Cô nhìn Quan Triệu Thần, rồi lại nhìn sang Hướng Dĩnh.

“Đúng vậy, nếu như cô Du có hứng thú, tôi có thể tặng cô hai vé của buổi công chiếu phim.” Quan Triệu Thần nói.

“Cảm ơn.” Du Hựu Noãn đáp lời, ngoài ra không còn nói thêm gì khác.

Cô cảm thấy mình và bảy tám người cả nam lẫn nữ trong gian phòng này dường như không phải người cùng một thế giới, những chủ đề mà bọn họ nói cô không thấy hứng thú, bọn họ chỉ lén đánh giá cô, ánh mắt soi xét mang theo vẻ tò mò chứ chẳng hề có ý quan tâm cô.

Trong lòng cô thấy hơi bực bội, không biết trong quá khứ rốt cuộc mình là người như thế nào, bạn bè thân nhất trông cứ như bạn ăn chơi, chồng thì lạnh nhạt như người xa lạ, sao trông cô của quá khứ như kẻ thất bại thế nhỉ.

Lúc Du Hựu Noãn đang muốn đứng dậy chào tạm biệt mọi người, trong Star chợt vang đến tiếng nhạc xập xình.

Tạ San San cười nói: “Thời khắc của chị Dĩnh đến rồi.”

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Hướng Dĩnh, cô ta mặc một chiếc váy ngắn đính đá màu đỏ và quần da màu đen, ban nãy còn thấy bình thường, bây giờ nhìn lại thì mới nhận ra cô ta đặc biệt chuẩn bị nó để nhảy.

Hướng Dĩnh đảo mắt nhìn tất cả mọi người đang có mặt, đôi môi còn vương ý cười: “Đừng nói nữa, Hựu Noãn lại cười nhạo tôi bây giờ. Cô ấy mà ra sân là đốt cháy hết đôi mắt của các người đấy.”

Hướng Dĩnh nói xong quay sang nhìn cô: “Hựu Noãn, có hứng thú không, chúng ta so tài một trận đi?”

Hôm nay đúng lúc là ngày chọn ra “Nữ hoàng” mà Star tổ chức mỗi năm một lần. Trong cuộc so tài ai có được nhiều “hoa hồng xanh” hơn thì sẽ chiến thắng, có thể nhận được một năm sử dụng phòng VIP tại Star. Phải biết rằng Star không phải là một nơi bình thường mà là câu lạc bộ đêm số một trong thành phố, mỗi đêm người đến xếp hàng có thể dài đến nửa cây số.

Số lượng chỗ có hạn, cho dù bạn có quyền thế cũng chưa chắc có thể đặt được phòng của ngày đó. Cho nên căn phòng riêng cho Nữ hoàng trong vòng một năm vô cùng hấp dẫn. Quan trọng nhất vẫn là danh hiệu Nữ hoàng của Star, không phải ngôi sao hay người có địa vị trong thành phố thì không thể nhòm ngó đến nó.

Nói trắng ra, có rất nhiều người đang ngầm tranh cao thấp với nhau.

Đương nhiên Du Hựu Noãn không biết được những thứ này, cho dù có biết cô cũng không thể so bì với Hướng Dĩnh. Tai nạn giao thông lần đó đã làm tổn thương đến trung tâm khu vận động của cô, cô có thể hồi phục như người bình thường hiện giờ đã khó khăn lắm rồi, còn đòi nhảy nhót nữa thì không thể nào.

Du Hựu Noãn lắc đầu: “Tôi không biết nhảy.”

“Sao lại thế được?” Tạ San San hô lên: “Cô đã là Nữ hoàng Star mấy mùa rồi đó.”

Chí ít trong mấy năm trước khi Du Hựu Noãn bị tai nạn, cô chưa từng rời khỏi vị trí Nữ hoàng.

Hướng Dĩnh bĩu môi nói: “Bỏ đi, những thứ này Hựu Noãn đã chơi chán rồi.”

Hướng Dĩnh vừa nói xong thì vẻ mặt Quan Triệu Thần ở bên cạnh chợt biến sắc, nhưng lúc Hướng Dĩnh nhìn anh ta, sắc mặt anh ta lại dịu đi.

Hướng Dĩnh cười khẩy một tiếng, ngửa cổ uống cạn rượu trong ly, sau đó ấn vào nút bên cạnh ghế ngồi, chỉ thấy mặt tường đối diện phòng riêng tự động trượt mở để lộ ra một sân khấu chính giữa.

Cô ta đi ra ngoài tựa như một nữ vương, ngay lập tức giữa sân vang lên tiếng vỗ tay dữ dội.

Động tác nhảy của Hướng Dĩnh rất nhiệt huyết, nóng bỏng, gợi cảm, dấy lên bầu không khí cho cả hội trường, nóng đến mức khiến người ta gần như cảm giác có một làn sóng nhiệt phả vào mặt.

Tạ San San đứng dậy vỗ tay, cùng lúc đó còn lấy điện thoại ra ấn vài cái rồi đưa sang Du Hựu Noãn: “Hựu Noãn, cô xem đi, tôi vẫn giữ video lần đó cô nhảy này, hơi bị kinh điển đấy.”

Du Hựu Noãn nhận lấy điện thoại xem đoạn video đó, cô gần như không dám tin người mặc vest đen nhảy với vũ điệu kɧıêυ ҡɧí©ɧ trong video kia lại là mình.

Nhưng không thể phủ nhận, điệu nhảy đó thật sự quá đẹp, nó không nóng bỏng mà là một kiểu nhịp điệu quyến rũ cấm kỵ, hệt như dạ tiệc của nữ vương quỷ hút máu người.

Du Hựu Noãn xem video thì lại ngây ngẩn, đối diện với mình của quá khứ, cô không hề có chút cảm giác quen thuộc nào, cô chỉ cảm thấy người trong video rất xa lạ, xa lạ đến đáng sợ.

Một lúc sau, Du Hựu Noãn bát giác ngẩng đầu lên, nhìn thấy nghi thức đăng quang của Hướng Dĩnh.

Quốc vương khoác áo choàng đen, không lộ mặt thật đang đội vương miện lấp lánh và trao quyền trượng cho Hướng Dĩnh.

Trước mắt Du Hựu Noãn chợt hiện ra một loạt những hình ảnh, dường như người ngồi trên ngai vàng bằng nhung đỏ kia đổi thành cô, sau đó Quan Triệu Thần đi đến, hai người hôn nhau say sưa, nụ hôn của Quan Triệu Thần chạy dọc đến trên cái rốn trần trụi của cô. Du Hựu Noãn nhìn thấy mình ngồi trên ngai vàng chợt quay đầu sang, liếc mắt nhìn về phía phòng riêng tầng trên, nơi đó chỉ có một người đang ngồi, đó là chồng của cô - Tả Vấn.

Điện thoại trong tay Du Hựu Noãn chợt rơi xuống đất, thế giới của cô bắt đầu quay cuồng, cô nhìn thấy khuôn mặt hoang mang của Tạ San San rồi cơ thể từ từ ngã xuống đất, trước khi ngất đi chỉ kịp nói hai chữ “Tả Vấn”.

Không ngoài dự liệu của Du Hựu Noãn, cô tỉnh lại trong bệnh viện, cách trang trí quen thuộc cho thấy đây là bệnh viện Noãn Nhân.

Cô thở dài một hơi, nhìn khắp xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Tả Vấn đâu, trong phòng bệnh trống trải chỉ có một mình cô.

Du Hựu Noãn nghiêng người cuộn mình lại, giống như đứa trẻ sơ sinh nằm trong bụng mẹ. Từ bên khóe mắt, nước mắt âm thầm chảy xuống, cô không ngờ mình sẽ nhìn thấy cảnh tượng đó trong ký ức, cũng không biết nó thật sự xảy ra hay chỉ là suy tưởng, nhưng cô vô thức thấy sợ, cô sợ những cảnh đó đều là thật, đó chắc chắn chính là một quả bom mang tính hủy diệt cuộc hôn nhân giữa cô và Tả Vấn.

Có tiếng vặn cửa vang đến khiến Du Hựu Noãn giật mình trốn vào trong chăn, cô vùi đầu sâu bên trong. Có người đi đến bên giường, sờ vào trán cô: “Hựu Noãn.”

Du Hựu Noãn không hề nhúc nhích.

Tả Vấn lấy tay kéo cô ra khỏi lớp chăn bông khiến người ta ngạt thở: “Không sao rồi.”

Không biết vì sao, giọng nói bình tĩnh của Tả Vấn đã vỗ về nỗi đau ngầm trong lòng Du Hựu Noãn, cô áp má vào trên gối, đôi mắt đẫm lệ mơ màng nhìn Tả Vấn, trên khóe mắt còn vương từng giọt nước mắt chưa rơi, nhưng nước mắt lần này là đang nói “Mau đến quan tâm em, an ủi em đi.”

Đôi mắt Du Hựu Noãn cực kỳ đẹp, mắt hạnh nhân vừa to vừa sáng, sau khi khóc tựa như hồ nước phản chiếu những đầy ánh sao trong màn đêm, ánh lên những vân nước màu bạc.

Một hồi lâu sau Tả Vấn mới cúi đầu thở dài một tiếng, anh ngồi trên mép giường, cúi đầu im lặng nhìn Du Hựu Noãn.

Du Hựu Noãn rất muốn Tả Vấn có thể vuốt ve mái tóc của cô, dùng giọng nói của anh để sưởi ấm cô.

Cô không nghĩ nhiều liền ngẩng đầu lên, sau đó lại xê dịch cơ thể mình, gác đầu lên đùi Tả Vấn, đồng thời còn lau nước mắt vào đùi anh.

Cô không dám nói gì, cô sợ Tả Vấn sẽ hỏi vì sao cô lại đột nhiên ngất xỉu. Dường như Tả Vấn đã đọc được suy nghĩ của cô, anh chẳng hỏi lấy một câu.

Cuối cùng, Du Hựu Noãn tự lau đi nước mắt rồi hỏi anh: “Bác sĩ nói thế nào?”

“Ông ấy nói không có gì đáng ngại, em chỉ nhất thời bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ thôi.” Tả Vấn nói.

Thực chất, Tạ San San đã kể tường tận cho Tả Vấn biết quá trình Du Hựu Noãn ngất xỉu, với vẻ hào nhoáng của công ty Tả Vấn và cả danh tiếng của Du thị hiện tại, trong thành phố có rất nhiều người sẵn lòng bắt chuyện với anh trong đủ mọi trường hợp, cho dù anh không hỏi đến, Tạ San San cũng sẽ không giấu giếm.

Du Hựu Noãn nghe xong, cơ thể chợt cứng đờ.

“Viện trưởng Lý nói rằng, chỉ cần em kiên trì tập luyện, sau này nếu muốn nhảy múa cũng không phải là không thể. Con người luôn luôn sáng tạo nên kỳ tích.” Tả Vấn nói.

Du Hựu Noãn nghe vậy thì thở phào một hơi, cũng may mà Tả Vấn hiểu lầm cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ vì không thể nhảy múa.

Cô ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ trong phòng: “Đêm nay anh phải đi sao?”

Vẻ mặt đáng thương, ánh mắt ngây thơ tin tưởng, ngay cả tảng đá cũng có thể mềm, vậy mà đến chỗ Tả Vấn chỉ đổi được một chữ “Ừm”.

Khuôn mặt Du Hựu Noãn tràn ngập vẻ thất vọng, muốn giấu cũng không giấu được: “Vậy anh mau đi đi, đã muộn lắm rồi.”