Sau khi xe chạy vào bệnh viện Noãn Nhân, Du Hựu Noãn nhận được sự chăm sóc chu đáo nhiệt tình từ các y bác sĩ nơi đây, bởi vì sau khi cô được sinh ra đời, ba của cô đã dùng danh nghĩa của con gái để đầu tư và xây dựng bệnh viện này, cũng đặt nên cho nó dựa theo tên của cô.
Nửa đêm, sau khi đã trải qua đủ loại kiểm tra thì Du Hựu Noãn mới được nằm xuống giường bệnh, Tả Vấn đắp chăn cho cô, sau đó xoay người ra ban công gọi điện thoại.
Đợi đến khi Tả Vấn nói chuyện điện thoại xong, Du Hựu Noãn vẫn chưa ngủ, chỉ nằm đó mở to mắt nhìn anh.
Tả Vấn day day đôi chân mày, cất giọng nói khẽ: “Ngủ đi, tôi ở lại với em. Đừng lo lắng, chỉ ở lại bệnh viện quan sát vài ngày mà thôi, vừa nãy viện trưởng Lý cũng đã nói rồi, không có vấn đề gì lớn cả.”
“Đây là lần đầu tiên anh nói với em một câu dài như vậy.” Đôi mắt Du Hựu Noãn vừa to vừa sáng, giờ phút này trong ánh mắt tràn ngập những vì sao, giống như một đứa trẻ vừa được khen ngợi.
Tả Vấn thở dài, anh có thể tranh cãi với Du Hựu Noãn cái gì nữa đây, hiện giờ ký ức của cô trống rỗng tựa như một đứa trẻ.
“Ngủ đi.” Tả Vấn lại đến kéo chăn đắp cho cô.
“Anh về nhà nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi làm nữa. Em ở một mình cũng không sợ gì cả, huống hồ còn có y tá mà.” Du Hựu Noãn cảm thấy mình thật sự là một người vợ vừa tốt bụng vừa ân cần.
“Chuyện lần này không liên quan đến anh, đều là do em không cẩn thận đυ.ng phải.” Du Hựu Noãn quyết tâm làm người tốt phải tốt đến cùng.
“Được, vậy em nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi lại đến thăm em.” Tả Vấn đứng dậy, chỉnh đèn trong phòng tối xuống, sau đó rời đi.
Du Hựu Noãn nhìn theo bóng lưng anh, thấy anh đang dặn dò y tá ở trước cửa phòng. Trong lòng Du Hựu Noãn chợt thấy tức giận, cái tên Tả Vấn này đúng là một khúc gỗ. Cô dịu dàng ân cần thế này mà người làm chồng như anh lại nỡ để vợ mình ở trong bệnh viện nửa đêm nửa hôm vậy hả?
Vừa rồi nếu như Tả Vấn ngỏ lời muốn ở lại, Du Hựu Noãn sẽ có lý do để mời anh ngủ chung trên chiếc giường lớn. Kết quả nhìn xem, người đàn ông này còn chẳng bằng cầm thú.
Du Hựu Noãn ôm theo cục tức nhắm mắt lại, nghe thấy Tả Vấn nói với y tá rằng trong lúc ngủ cô không thích bị người khác làm ồn, không cần mang cơm đến cho cô, cô sẽ ăn không quen, tính cách cô hơi cáu kỉnh, bảo y tá đừng để ý.
Du Hựu Noãn thật sự muốn bảo Tả Vấn câm miệng lại.
Tối ngày hôm sau, đến khuya Tả Vấn mới đến, quần áo trên người vẫn chưa thay, có lẽ là từ công ty đến thẳng bệnh viện. Du Hựu Noãn thầm nghĩ, Tả Vấn thật sự rất chăm chỉ, thảo nào trên di chúc của ba cô lại chia cho Tả Vấn hai mươi phần trăm cổ phần.
Du Hựu Noãn đặt quyển sách trong tay xuống, hỏi Tả Vấn: “Anh ăn tối chưa?”
Tả Vấn lắc đầu.
Cô nói tiếp: “Trong hộp giữ nhiệt có cháo chị Huệ nấu, chị ấy đoán chắc chắn anh không ăn mà đến thẳng đây cho nên cố ý nấu nhiều hơn, để em múc ra cho anh.”
Tả Vấn chẳng ừ hử gì cả, Du Hựu Noãn từ trên ghế sô pha ngồi dậy, múc cháo ra cho anh.
“Vì sao cô Hà không đến đây chăm sóc em?” Tả Vấn nhíu mày hỏi.
“Em đã thanh toán tiền lương cho cô ta rồi.” Du Hựu Noãn đặt bát cháo và đồ ăn kèm lên bàn: “Anh đến đây ăn đi.”
Tả Vấn không hỏi lý do, cô cả nhà họ Du thích vạch lá tìm sâu, trong hơn một năm nay đã đổi năm sáu người hộ lý, Hà Ngưng Xu được coi là làm lâu nhất, nhưng Tả Vấn cũng không tin là cô ta có thể làm được cả đời.
Du Hựu Noãn thấy Tả Vấn không hỏi thêm, cô cũng vui vẻ không giải thích nhiều. Cô có ấn tượng rất tốt với Hà Ngưng Xu, với lại ánh mắt của Hà Ngưng Xu cũng xuất sắc, có thể nhìn thấy được ưu điểm của Tả Vấn. Tuy rằng cô không sợ một tình địch như Hà Ngưng Xu, nhưng ai biết với xuất thân của Tả Vấn thì liệu anh có khiếu thẩm mỹ lạ thường đi thích rau xanh hay không, cô không muốn chơi trò mạo hiểm này.
Tả Vấn ăn cháo xong thì định rời đi, Du Hựu Noãn vội nói: “Em không muốn ở lại bệnh viện, em không ngủ được.”
“Chẳng phải bác sĩ đã nói phải quan sát ba ngày sao?” Tả Vấn nói.
“Nhưng em không đau đầu, không còn khó chịu ở đâu nữa, không cần ở lại bệnh viện ba ngày đâu.” Du Hựu Noãn đáp lời. Tối hôm qua cô chỉ thổi phồng cơn đau mà thôi, vốn định ở lại với Tả Vấn trong phòng bệnh của bệnh viện để bồi dưỡng tình cảm, nào ngờ Tả Vấn vốn không biết ân cần chăm sóc là như thế nào, lại còn bỏ mặc cô ở lại đây chứ.
“Không được.” Tả Vấn dứt khoát từ chối yêu cầu của Du Hựu Noãn.
Song, lời Tả Vấn nói lại chẳng hề có hiệu quả với Du Hựu Noãn, anh vừa mới đi vào biệt thự ở sườn núi thì cô đã tới ngay sau đó rồi.
Cô run rẩy đứng trước đôi mắt lạnh lùng của Tả Vấn, cuối cùng còn đưa mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn anh, hừ, chị đây không thích ở thì sẽ không ở!
Nhưng ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ đó của Du Hựu Noãn chẳng khác nào một dòng suối nhỏ chảy vào trong biển lớn, thậm chí trong mắt Tả Vấn cũng không có chút gợn sóng nào, những ngày tiếp theo đó, Tả Vấn xem cô như một người vô hình.
“Đây là bạo lực lạnh!” Mặc dù bạo lực lạnh không phải là khái niệm mới, nhưng lại là từ mới mà cô học được từ trên tạp chí sáng hôm nay.
Sau ba ngày bị phớt lờ, Du Hựu Noãn cuối cùng không chịu được nữa bèn đi gõ cửa phòng ngủ của Tả Vấn, nhưng tiếc là không ai đáp lại. Du Hựu Noãn thấy Tả Vấn đi vào trong, cô không bỏ ý định liền gõ thêm mười mấy lần nữa, song vẫn không có tiếng trả lời.
Du Hựu Noãn chạy xuống tầng tìm chị Huệ: “Chị Huệ, đưa chìa khóa phòng chồng em cho em đi.”
Chị Huệ nói: “Mấy ngày trước lúc cô nằm bệnh viện, cậu chủ đã cho người đến lắp đặt khóa mật mã.”
Du Hựu Noãn trợn mắt, không dám tin những lời vừa nghe. Cô chạy đùng đùng đùng lên tầng xem lại, quả nhiên đã nhìn thấy khóa mật mã mà vừa nãy cô đã lơ là không nhìn tới, anh lại có thể lắp đặt nó nhân lúc cô nằm viện cơ đấy.
Du Hựu Noãn giậm chân, Tả Vấn thực sự rất quá đáng, làm hại cô đυ.ng đầu không những không áy náy mà giờ còn đề phòng cô như phòng trộm.
Du Hựu Noãn lại đập cửa rầm rầm một hồi, Tả Vấn ở bên trong không khác gì bị điếc.
“Tả Vấn, anh mở cửa ra cho em.” Du Hựu Noãn hét lên.
Một lát sau, cánh cửa từ trong đẩy ra, Du Hựu Noãn đang lúc hào hứng muốn hỏi tội thì lại thấy Tả Vấn cầm áo khoác trong tay đi thẳng ra bên ngoài.
“Muộn thế này rồi anh còn định ra ngoài à?” Du Hựu Noãn đuổi theo phía sau.
Tả Vấn quay đầu đáp lại: “Ồn ào quá, tôi qua chung cư ở.”
Du Hựu Noãn bực mà không có chỗ trút, cô kéo lấy áo anh hỏi: “Tả Vấn, tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Em không phải vợ anh sao?”
Bước chân Tả Vấn chợt khựng lại, im lặng một lúc anh mới quay người lại nhìn thẳng vào Du Hựu Noãn: “Nếu như em thấy chán, có thể đi tìm những người bạn đó của em.”
Du Hựu Noãn tiến lên một bước, nhưng thấy Tả Vấn xoay người đi thẳng ra ngoài, cô hít sâu một hơi, không muốn ép anh thêm nữa. Du Hựu Noãn đứng ở phía sau nói với vẻ đáng thương: “Em không làm phiền anh nữa, anh đừng đi đến chung cư có được không?”
Tả Vấn dừng lại.
Du Hựu Noãn chợt thấy mừng rỡ, cô nhẹ nhàng đi tới áp mặt vào lưng anh, nhiệt độ cơ thể của người đàn ông xuyên qua quần áo áp vào trái tim đang sợ hãi của cô. Cô thấy Tả Vấn không ngăn lại, thế là được nước lấn tới, vòng tay ra ôm lấy eo anh.
Nhưng ngay sau đó Tả Vấn đã dứt khoát tách tay cô ra, đi thẳng đến ga ra mà không chút do dự.
Những giọt nước mắt tủi thân cứ thế tuôn xuống không ngừng, cô ngồi dưới đất bắt đầu khóc, có lẽ vì ngồi quá mỏi chân nên cô dứt khoát ngồi bệt xuống đất, hai tay ôm đầu gối khóc nức nở.
Lúc chiếc xe của Tả Vấn chạy lướt qua bên người cô, anh hạ cửa kính xe xuống.
Du Hựu Noãn nghe thấy tiếng động cơ, cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầm đìa nước mắt nhìn vào động vật máu lạnh Tả Vấn.
“Du Hựu Noãn, nếu như cô đơn thì đi tìm bạn bè trước kia của em đi.” Tả Vấn nói xong thì nâng cửa kính xe lên, phóng xe ra ngoài.
Du Hựu Noãn thất thểu đi về phòng, lúc nhìn thấy chị Huệ đang lo lắng nhìn mình, cô dụi mắt hỏi: “Chị Huệ, chị có biết chuyện giữa em và anh ấy không?”
Chị Huệ thở dài nói: “Cậu chủ là người mềm lòng, cô cứ chờ thêm đã, cậu chủ chắc chắn sẽ mềm lòng thôi.”
Du Hựu Noãn từng nghe chị Huệ nói, lúc cô được sinh ra đời, chị Huệ đã giúp việc ở nhà cô, không có lý do gì để một người như chị ấy nói đỡ cho Tả Vấn, trừ khi ngay cả chị Huệ cũng cho rằng cô làm sai.
Du Hựu Noãn cúi đầu xuống, hai tay túm lấy tóc mình, cô thật sự không nhớ một chút nào về những chuyện đã xảy ra trước đây, hoàn toàn không biết được vấn đề mấu chốt ở đây là gì. Cô thật sự tò mò muốn phát điên lên, cô muốn biết mình của quá khứ là người thế nào.
Có lẽ cô thật sự chỉ có thể lấy thông tin từ chỗ bạn bè trước đây thôi.