Nhìn Bên Trái, Rẽ Bên Phải

Chương 2

Du Hựu Noãn nhìn Tả Vấn rồi hỏi: “Tại sao ngày trước chúng ta lại kết hôn?” Thật không thể tin được cô lại kết hôn sớm như vậy, lúc ấy cô mới hai mươi tuổi thôi mà.

Trước nay tốc độ ăn của Tả Vấn khá nhanh. Du Hựu Noãn còn chưa động đũa mà anh đã ăn được hai bát cơm rồi: “Ba em ép em gả cho anh.”

Miệng Du Hựu Noãn há to đến mức có thể ngậm được một quả trứng, cô nói mà không kịp suy nghĩ: “Không thể nào!” Ba cô cũng đâu có mất trí, sao ông lại ép cô con gái như hoa như ngọc của mình – là cô, gả cho một chàng trai nghèo được cơ chứ. Ba cô có âm mưu gì với Tả Vấn ư?

Tả Vấn không thèm để ý đến cô.

Đến khi Tả Vấn ăn xong đi vào thư phòng rồi mà Du Hựu Noãn vẫn đang suy nghĩ về vấn đề này. Cuối cùng, Du Hựu Noãn loại bỏ hết thảy mọi lý do không thể xảy ra và chỉ còn sót lại duy nhất một khả năng. Dù có khó tin đến đâu nhưng rất nhiều cuốn sách đều dạy chúng ta rằng, nếu loại bỏ đi tất cả các lý do thì những lý do còn lại, dù có vẻ vô lý đến đâu cũng sẽ thành đúng.

Tả Vấn kết thúc cuộc họp qua điện thoại, vừa trở về phòng tắm rửa thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Đã muộn vậy rồi, người duy nhất dám gõ cửa chỉ có thể là Du Hựu Noãn, Tả Vấn nằm xuống giường, lựa chọn điếc có chọn lọc.

Sau khi không nhận được phản hồi, tiếng gõ cửa dồn dập nãy giờ cuối cùng cũng dừng lại.

Sau khi nghe được tiếng bước chân Du Hựu Noãn rời đi, anh mới mở mắt ra, day day lông mày.

Nhưng có lẽ Tả Vấn cảm thấy yên tâm hơi sớm, chẳng mấy chốc anh đã nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa.

Du Hựu Noãn nhẹ nhàng dùng chìa khóa mở cửa phòng Tả Vấn. Đèn trong phòng không bật, nhờ có ánh trăng xuyên qua cửa sổ mà cô nhìn được người đang nằm trên giường. Du Hựu Noãn lặng lẽ bước vào phòng tắm.

Tả Vấn mở mắt, bật dậy một cách cáu kỉnh.

Nhưng khi Du Hựu Noãn từ phòng tắm đi ra, Tả Vấn đã nằm xuống ngủ rồi. Cô nghiêng đầu, nhẹ nhàng đi vào phòng thay đồ của Tả Vấn, chọn một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt mặc vào, xắn tay áo lên tận khuỷu tay, sau đó quay lại bên giường Tả Vấn, không hề ngại ngùng mà nằm xuống cạnh anh.

“Trở về phòng của em đi.” Tả Vấn không thể giả vờ ngủ được nữa.

“Anh vẫn chưa ngủ à?” Du Hựu Noãn chống khuỷu tay xuống đỡ người dậy rồi ghé sát vào Tả Vấn. Cổ áo của chiếc sơ mi không vừa người cũng hé mở một khoảng lớn do chuyển động của cô, để lộ ra khung cảnh trắng xóa tuyệt đẹp.

Tả Vấn lại lạnh lùng lặp lại: “Trở về phòng của em đi.”

Du Hựu Noãn chớp mắt, lông mi dài cong vυ't như cánh bướm đuôi hổ, đôi mắt long lanh ánh nước: “Tả Vấn, anh không có nhu cầu sao?”

Màn đêm có thể che giấu sắc mặt của con người, cũng khiến Du Hựu Noãn dám to gan nói ra những lời khiến người ta phải mặt đỏ tai hồng như vậy

Tả Vấn thực sự rất muốn ném Du Hựu Noãn ra ngoài, nhưng nghĩ đến việc cô đã phải trải qua hai cuộc phẫu thuật não, anh hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại rồi nói: “Hựu Noãn, cơ thể em vẫn chưa hồi phục.”

Du Hựu Noãn thì ngược lại, lời nói ra không làm cho người ta ngạc nhiên đến chết thì không thôi: “Đầu em có vấn đề, nhưng cơ thể em thì không có vấn đề gì mà. Anh là chồng em, em nên thực hiện nghĩa vụ của một người vợ mới phải.” Du Hựu Noãn tiến gần hơn về phía Tả Vấn.

Tả Vấn nhắm mắt lại. Anh phát hiện ra, tốt hơn hết là không nên nói chuyện với cô nữa. Mùi hương đặc trưng trên cơ thể Du Hựu Noãn dần dần lan nhanh trong không khí, thật khiến cho người ta bức bối khó chịu.

Nếu một người phụ nữ không mặc gì bên trong mà chỉ khoác lên người chiếc áo sơ mi của đàn ông, mà người đàn ông đó vẫn thờ ơ được thì đó thực sự là một vấn đề lớn.

Du Hựu Noãn cau mày, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Có khi nào, anh mới là con ruột của ba em, còn em thì được ba nhận nuôi không. Ba muốn anh nhận tổ quy tông, lại không muốn làm em tổn thương nên mới ép em gả cho anh?”

Tả Vấn đứng dậy, hơi thô bạo kéo Du Hựu Noãn đứng dậy cùng: “Đừng suốt ngày xem mấy bộ phim truyền hình đấy nữa.”

Tả Vấn mở cửa đẩy Du Hựu Noãn ra ngoài nhưng lại làm cô loạng choạng lùi lại, đầu đυ.ng vào khung cửa. Đầu cô đau nhói, bàn tay vô thức sờ lên chỗ bị đυ.ng, bỗng bắt gặp ánh mắt lo lắng của Tả Vấn.

Lúc này Du Hựu Noãn mới nhớ ra đầu cô từng bị thương, đương nhiên cũng mong manh hơn bình thường.

“Đau quá!” Nước mắt nói rớt là rớt ngay được, với kỹ năng diễn xuất và khuôn mặt của mình, Du Hựu Noãn có thể đóng vai nữ chính trong phim của Quỳnh Dao được rồi.

Tả Vấn tiến lên trước một bước, bàn tay xoa phía sau đầu cô: “Đυ.ng vào vết thương rồi sao? Có chóng mặt không? Có buồn nôn không?”

Dáng vẻ Du Hựu Noãn đau đớn đến không nói nên lời, cơ thể trượt xuống theo khung cửa. Tả Vấn bế cô lên đặt lên giường, dùng tay còn lại gọi điện thoại đến bệnh viện.

“Anh đưa em đi bệnh viện.” Tả Vấn định bế Du Hựu Noãn lên.

Du Hựu Noãn rưng rưng nước mắt đưa tay nắm lấy vạt áo anh, đáng thương nói: “Không, em không mặc…”

Mất một lúc Tả Vấn mới hiểu ý của Du Hựu Noãn, khóe mắt anh giật giật: “Đợi anh chút.” Tả Vấn nhanh chóng đến phòng Du Hựu Noãn rồi quay lại, trên tay cầm theo một chiếc váy ren mỏng đáng yêu.

“Em có thể tự mặc được không?” Tả Vấn hỏi cô.

Du Hựu Noãn lấy tay chạm vào đầu, khuôn mặt đầy vẻ đau đớn, nhưng vẫn cắn môi dưới cứng rắn gật đầu, dáng vẻ “tàn nhưng không phế” có thể sụp đổ bất cứ lúc nào của cô khiến Tả Vấn cũng phải ngượng ngùng khi ép buộc một bệnh nhân.

Tả Vấn nhanh chóng giúp Du Hựu Noãn luồn váy từ dưới chân lên, vài giây là xong. Toàn bộ quá trình không hề có cảnh mặt đỏ tim đập như Du Hựu Noãn tưởng tượng. Trong mắt Tả Vấn, cô giống như một khúc gỗ vậy.

Không những thế Tả Vấn còn giúp cô mặc quần, nhanh chóng “đóng gói” cô đưa lên xe.

Du Hựu Noãn nhắm mắt phẫn nộ trừng anh. Người đàn ông này thực sự quan tâm đến sự sống chết của cô. Cô không biết nên vui hay nên buồn trước “chủ nghĩa nhân đạo” của Tả Vấn nữa.

“Đầu còn đau không?” Tả Vấn cúi đầu hỏi Du Hựu Noãn đang nằm trên chân anh, sau đó quay ra căn dặn tài xế: “Lái xe nhanh chút.”