25.07.2015
Hà Ngưng Xu gập quyển sách lại, ngẩng đầu nhìn Du Hựu Noãn đang ngồi đối diện, mái tóc cắt ngắn kiểu bob khiến cô trông trẻ ra hẳn, dường như chỉ mới 20 tuổi, khác hoàn toàn so với Du Hựu Noãn của lần gặp đầu tiên.
Lúc đó Du Hựu Noãn đã cạo trọc đầu và trải qua hai lần phẫu thuật mở hộp sọ. Phần trung tâm ký ức của cô bị thương tổn, cuộc đời trở nên trắng xóa như một trang giấy chưa dính vết mực, chỉ chờ người ta vẽ lên lại. Mà Hà Ngưng Xu chính là y tá chăm sóc cô tại bệnh viện Noãn Nhân.
“Hựu Noãn.” Hà Ngưng Xu nhẹ nhàng nói: “Hôm nay đọc đến đây nhé?”
Du Hựu Noãn ôm hai chân ngồi trên chiếc ghế mây đan, cằm tỳ lên đầu gối, mí mắt cụp xuống, lông mi cong cong như dẻ quạt hắt xuống mí dưới, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu lên chiếc váy mỏng màu xanh của cô, đẹp tựa bức tranh sơn dầu vô giá.
Thật đúng là một vẻ đẹp hiếm có trên đời, Hà Ngưng Xu thở dài.
“Hựu Noãn, chúng ta nói chuyện chút nhé?” Hà Ngưng Xu hỏi cô. Ngôn ngữ của Du Hựu Noãn hồi phục khá tốt, đã có thể giao tiếp với người khác mà không gặp trở ngại nào nữa rồi. Du Hựu Noãn là người trưởng thành, sau khi trải qua nửa năm đầu khó khăn nhất, trí lực của một người trưởng thành và những ký ức tiềm ẩn trong ý thức sẽ giúp cô nhanh chóng lấy lại khả năng sinh hoạt của mình. Hơn nữa, cũng đã gần hai năm kể từ khi vụ tai nạn xe hơi đó xảy ra rồi.
Du Hựu Noãn nhìn về phía Hà Ngưng Xu, nghe cô ta nói tiếp: “Đây là danh sách bạn bè trước kia của cô, anh Tả đã cung cấp thông tin rất đầy đủ và chi tiết rồi. Cô có muốn hẹn gặp họ không?”
Du Hựu Noãn còn chưa trả lời cô ta thì đã nghe thấy âm thanh cổng mở, cô lập tức nhảy khỏi ghế, chạy chân trần ra ngoài đường, quả nhiên thấy được xe của Tả Vấn đang tiến vào cổng.
Tả Vấn bước xuống xe, trên người mặc một bộ vest màu xám được đặt may thủ công, cổ áo sơ mi hơi hé mở.
Bộ com-lê luôn có thể mang lại cho người đàn ông vẻ quyến rũ nhưng tiết chế, nhưng cổ áo sơ mi hơi hé mở có thể biến sự cám dỗ tiết chế ấy trở nên hờ hững, uể oải.
Hơn một năm nay, Du Hựu Noãn đã xem rất nhiều tạp chí và phim truyền hình, người mẫu nam có thân hình giống Tả Vấn, Du Hựu Noãn nhìn thấy cũng không ít, nhưng tất cả đều thiếu đi cái sức hấp dẫn trên người Tả Vấn.
Sức hấp dẫn của mấy người mẫu nam ấy quả thực khiến người ta chỉ muốn “cưỡi” lên vòng eo đó, nhưng sức hấp dẫn của Tả Vấn khiến cánh phụ nữ không chỉ muốn “ngược đãi” vòng eo của anh mà còn muốn điên cuồng chiếm lấy trái tim anh.
Du Hựu Noãn nhìn Tả Vấn, ai có thể ngờ rằng người đàn ông lịch lãm cao quý trước mặt cô đây, một người tung hoành thống trị trên thương trường, có khả năng hô mưa gọi gió lại chỉ xuất thân từ một gia đình bình thường.
Du Hựu Noãn liếc nhìn vành tai đỏ ửng và dáng vẻ luống cuống của Hà Ngưng Xu bên cạnh rồi thầm nghĩ, mình không cần một y tá chăm sóc như thế này nữa.
“Chồng ơi.” Du Hựu Noãn tiến lên nắm lấy tay Tả Vấn.
Tả Vấn nhíu mày nhìn đôi chân trần trắng như tuyết của Du Hựu Noãn. Anh chậm rãi nhưng kiên quyết rút cánh tay ra khỏi tay cô, nhàn nhạt “ừm” một tiếng rồi đi về phía biệt thự.
Du Hựu Noãn không để bụng hành động này của anh, cô chạy theo sau Tả Vấn, hí hửng nói: “Hôm nay anh về sớm quá.”
Tả Vấn chỉ nới lỏng cổ áo sơ mi mà không đáp lại cô.
Du Hựu Noãn dùng ngón trỏ nhẹ nhàng khều khều tóc mái của mình: “Hôm nay em thay đổi kiểu tóc mới, anh thấy thế nào?”
Tả Vấn nghe xong liếc Du Hựu Noãn một cái rồi nói: “Cũng được.” Vẫn tiếc chữ như vàng như thế.
Du Hựu Noãn nhìn Tả Vấn lên tầng hai để thay quần áo. Lâu như vậy rồi mà người đàn ông này hầu như không bao giờ nói quá ba từ với cô. Cô rất thắc mắc, không hiểu tại sao ban đầu cô lại cưới Tả Vấn. Một chàng trai nghèo, khô khan không hiểu chuyện tình cảm, cũng chẳng phải người có tài hùng biện như Tả Vấn, làm thế nào mà theo đuổi được cô nhỉ?
Du Hựu Noãn đã xem album ảnh của mình, những bức ảnh thể hiện rất rõ cô là một người hoạt bát, hướng ngoại. Từ việc đi trượt tuyết, lặn, cưỡi ngựa cho tới săn bắn… không có gì là cô chưa từng thử, vậy sao lại có thể kết hôn với một người nghiện công việc, một tuần làm việc tám mươi tiếng như Tả Vấn được cơ chứ?
Lẽ nào chỉ vì Tả Vấn đẹp trai?
Du Hựu Noãn lắc đầu, cô và Tả Vấn đã kết hôn mười năm rồi. Tả Vấn của mười năm trước là dáng vẻ như thế nào nhỉ? Du Hựu Noãn tự động phác họa trong đầu mình hình dáng của một anh nông dân ra thành phố làm việc, dù có đẹp trai đến đâu cũng phải có quần áo đẹp giúp đỡ.
Chỉ là “mười năm Hà Đông, mười năm Hà Tây”, Tả Vấn của bây giờ không còn là chàng trai nghèo năm đó nữa rồi. Du Hựu Noãn nhớ đến tin đồn về Tả Vấn mà cô đã đọc được trên tờ báo lá cải do Hà Ngưng Xu “vô tình” mang đến sáng nay.
Với khả năng tài chính của Tả Vấn hiện nay, chơi đùa với các nữ minh tinh cũng là điều bình thường, không có mới là điều bất thường. Du Hựu Noãn cúi đầu nghịch móng tay mình, cô có thể đoán ra được cuộc hôn nhân của mình và Tả Vấn trước kia có lẽ đã tồn tại vấn đề rất lớn.
Nhưng đó đều đã là quá khứ, Du Hựu Noãn thậm chí còn không nhớ trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì. Cô muốn có một khởi đầu mới, mỗi người sống sót sau tai nạn đều xứng đáng có một khởi đầu mới mà, đúng không?
Du Hựu Noãn ngồi ở bàn ăn đợi Tả Vấn. Tả Vấn thay quần áo xong, sau khi xuống lầu thì lập tức ngồi xuống đối diện Du Hựu Noãn.
Chiếc ghế chính trên bàn ăn bị bỏ trống theo lẽ đương nhiên. Theo như Du Hựu Noãn được biết, ba cô đã qua đời hơn bốn năm trước. Đáng lẽ Tả Vấn phải được thăng chức lên chủ nhân của biệt thự trên núi này từ lâu rồi, nhưng hơn một năm nay, mỗi lần ăn cơm ở nhà, anh đều ngồi chỗ đối diện với cô.
Du Hựu Noãn cắn đũa ngạc nhiên, lẽ nào Tả Vấn chưa bao giờ coi mình là chủ nhân của nơi này ư?