Ngày hôm sau, Du Hựu Noãn ngồi trên bệ cửa sổ với đôi mắt có hai quầng thâm, thất thần nhìn ra quang cảnh xanh biếc bên ngoài. Cô từng điên cuồng muốn nhớ lại quá khứ, còn liên hệ với các nhà thôi miên nổi tiếng, nhưng tất cả đều uổng công vô ích. Giờ đây, Du Hựu Noãn đột nhiên thấy sợ hãi khi mở ra cánh cửa mang tên quá khứ đó.
Lúc Tả Vấn đi vào, đập vào mắt anh là hình ảnh Du Hựu Noãn mặc một chiếc váy đen dài đến đầu gối, vẻ mặt ngơ ngác nhìn ra cửa sổ, ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu lên tóc cô tựa như một bức ảnh trắng đen quý giá những năm ba mươi, bốn mươi.
Không thể phủ nhận một điều, vẻ đẹp của Du Hựu Noãn khiến người ta thấy kinh ngạc, hơn nữa còn là kiểu xinh đẹp bẩm sinh mà thời nay hiếm có.
Du Hựu Noãn nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, cô quay đầu lại: “Hôm nay sao anh đến sớm vậy?”
Trên nét mặt Du Hựu Noãn tỏ ra ngạc nhiên, anh Tạ đây tan làm đúng giờ đúng là chuyện hiếm thấy.
Tả Vấn đứng ở cạnh cửa quan sát Du Hựu Noãn một lúc, sau đó mới nói: “Tôi đến đón em về nhà.”
“Về nhà?!” Du Hựu Noãn ngạc nhiên mở to mắt, cô đã nhìn thấu thói quen của bác sĩ chủ trì rồi. Mỗi lần đến đây ông ấy đều đề nghị cô phải ở lại bệnh viện quan sát ba ngày, ai bảo cô cao quý cơ chứ, viện trưởng Lý không dám lấy đầu của cô ra mạo hiểm chút nào.
“Ừm.” Tả Vấn bước đến, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc cho Du Hựu Noãn.
“Lần này không cần quan sát ba ngày sao?” Du Hựu Noãn đứng dậy từ bên cửa sổ, vẻ mặt khó hiểu lẩm bẩm.
Tả Vấn nhìn đôi mắt thâm quầng khó coi trên mặt cô rồi hỏi ngược lại: “Em muốn ở lại bệnh viện?”
Du Hựu Noãn vội vàng lắc đầu.
Tả Vấn nhìn Du Hựu Noãn làm hành động này chợt cau mày lại, chẳng lẽ cô không thể ngừng tăng thêm gánh nặng cho cái đầu yếu ớt của cô sao?
Du Hựu Noãn đi theo phía sau Tả Vấn ra khỏi phòng bệnh, cô cảm thấy bước chân của mình uyển chuyển như muốn bay lên tới nơi.
Tả Vấn quay đầu lại nhìn thoáng qua Du Hựu Noãn.
Du Hựu Noãn nhún vai trông rất đáng yêu, trong tiềm thức cô muốn mở miệng oán trách Tả Vấn đi quá nhanh không đợi cô, nhưng chưa đến một giây, cô đã thay đổi suy nghĩ, cô chạy lên phía trước ôm lấy cánh tay Tả Vấn, ngước mắt nhìn anh với vẻ mong đợi: “Hôm nay anh cũng về Du Viên sao?”
Tả Vấn rút cánh tay từ trong ngực Du Hựu Noãn ra, còn cẩn thận không để chạm vào những chỗ không nên chạm, sau đi anh đi ra phía sau xe, chất hành lý của Du Hựu Noãn vào đó một cách gọn gàng.
“Lên xe.” Tả Vấn không mở cửa xe cho Du Hựu Noãn mà đi thẳng đến ngồi vào ghế lái.
Cô cả nhà họ Du cũng không dám trách móc Tả Vấn không ga lăng, cô ngoan ngoãn mở cửa ngồi vào ghế phụ lái, sau còn giả vờ như thể mình đã quên thắt dây an toàn. Nhưng anh Tả lại không thấy thú vị, hoàn toàn không có ý muốn khom người thắt dây an toàn cho cô. Sau khi âm thanh nhắc nhở vang lên, anh mới dùng chất giọng lạnh nhạt vốn có nói một câu: “Thắt dây an toàn vào.”
Du Hựu Noãn phồng má, miễn cưỡng tự thắt dây an toàn.
Ăn cơm tối xong, Tả Vấn đi vào phòng làm việc, Du Hựu Noãn trơ mắt ngồi bên ngoài, dựng tai lên nghe ngóng động tĩnh bên trong phòng làm việc. Tả Vấn vừa đi ra, cô liền đứng dậy.
“Có việc gì?” Tả Vấn dùng ánh mắt hỏi Du Hựu Noãn.
Du Hựu Noãn căng thẳng siết chặt hai tay ở sau lưng: “Chúng ta có thể nói chuyện được không?”
Tả Vấn xoa xoa ấn đường, gật đầu.
Du Hựu Noãn hít sâu một hơi mới ngồi xuống đối diện Tả Vấn: “Chúng ta…”
Du Hựu Noãn khựng lại, nhưng sau khi nhìn thấy Tả Vấn mất kiên nhẫn cau mày, cô đành lấy hết tinh thần nói: “Trước đây, cuộc hôn nhân của hai chúng ta có phải tồn tại vấn đề rất lớn hay không?”
Tả Vấn không phản ứng gì trước câu hỏi này, anh chỉ ngước mắt nhìn về phía Du Hựu Noãn, không hề có ý muốn trả lời.
“Là mâu thuẫn không thể hòa giải sao?” Du Hựu Noãn hỏi tới cùng, cô đã căng thẳng đến mức đặt hai tay đan chặt lên trên đầu gối để lấy hết can đảm rồi.
Tả Vấn vẫn không lên tiếng.
Trong lòng cô thầm oán trách cái kiểu “Im lặng là vàng” của Tả Vấn.
Du Hựu Noãn cúi đầu xuống, nói khẽ: “Những chuyện trước đó em không nhớ ra.”
Nói xong, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Tả Vấn: “Chúng ta có thể bắt đầu lại, làm một cặp vợ chồng bình thường một lần nữa hay không?
Du Hựu Noãn nói xong câu cuối cùng, cô giương đôi mắt trông mong tựa như một kẻ tù tội đang chờ phán quyết nhìn vào gã thẩm phán là Tả Vấn.
Mà lúc này đây, trong đầu Tả Vấn chỉ có một câu nói lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác.
“Tả Vấn, anh chẳng qua chỉ là một con chó tôi vẫy tay là đến, hất tay là đi, cho anh một chút ngon ngọt anh đã cho rằng tôi yêu anh sao?”
Trong trí nhớ của anh, tiếng cười của Du Hựu Noãn chua chát mà khắc nghiệt, vẻ mặt cay nghiệt mà phũ phàng, cô cho anh một quả ngọt tình yêu, rồi lại tàn nhẫn giáng một đòn vào anh. Du Hựu Noãn từng chơi đùa rất nhiều lần như vậy, hơn nữa còn chơi không biết chán, cho đến khi cô hết hứng thú chơi cái trò này.
Có lẽ Du Hựu Noãn của bây giờ đang thật lòng, nhưng nếu như sau này cô khôi phục trí nhớ thì sao? Hoặc thậm chí cô không cần nhớ lại, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cho dù có mất trí nhớ, Tả Vấn cũng có thể nhìn thấy bóng dáng cô cả nhà họ Du ngày xưa từ trên người Du Hựu Noãn.
“Thứ em muốn, tôi không cho em được. Việc tôi có thể làm là buông tay.” Tả Vấn nhìn Du Hựu Noãn, nói một cách dứt khoát.
Sắc mặt Du Hựu Noãn chợt tái nhợt, giờ phút này cô đột nhiên ý thức được, những hình ảnh trong đầu cô chắc chắn từng thật sự tồn tại.
Ngày hôm sau, Du Hựu Noãn vừa tập luyện xong đi vào phòng khách thì nghe thấy có tiếng điện thoại reo, chị Huệ đi đến nghe máy, không biết người bên kia nói gì, chỉ nghe tiếng chị ấy trả lời: “Dạ được thưa cậu chủ.”
Chị Huệ quay đầu lại thấy Du Hựu Noãn: “Cô chủ, cậu chủ nói hôm nay sẽ không về nhà, mấy ngày này có hơi bận cho nên cậu chủ sẽ sống ở chung cư.”
Du Hựu Noãn gật đầu.
“Hựu Noãn, tôi về trước đây.” Lâm Thiên Lỗi thu dọn đồ đạc xong, đi đến trước mắt Du Hựu Noãn chào tạm biệt với cô. Anh ấy là kỹ thuật viên vật lý trị liệu của Du Hựu Noãn, nếu không có anh ấy, Du Hựu Noãn sẽ không thể khôi phục được dáng vẻ không thể nhìn ra cô là một người từng bị thương nặng như bây giờ.
“Aaron.” Du Hựu Noãn gọi Lâm Thiên Lỗi lại: “Vào uống tách trà rồi hẵng đi.”
Lâm Thiên Lỗi vốn đã cất bước ra ngoài chợt dừng lại, dù anh ấy đã tập vật lý trị liệu cho Du Hựu Noãn rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô mời anh ấy ở lại. Cho dù cô chủ nhà giàu có này đã mất đi trí nhớ, nhưng khí chất khó gần của con nhà danh giá không hề mất đi chút nào.
Lâm Thiên Lỗi ngồi xuống đối diện Du Hựu Noãn.
“Aaron, anh đã kết hôn chưa?” Du Hựu Noãn rót cho anh ấy một tách trà.
Lâm Thiên Lỗi ngạc nhiên nhìn Du Hựu Noãn, anh ấy phải thừa nhận rằng cô cả nhà họ Du xinh đẹp vô cùng, ít nhất còn cao hơn tiêu chuẩn bình thường một bậc. Lúc Du Hựu Noãn nhìn chăm chú vào Lâm Thiên Lỗi, trái tim của anh ấy đập mạnh liên hồi, nhưng anh ấy không có ý định trèo cao.
“Tôi kết hôn rồi, con gái đã bảy tuổi.” Lâm Thiên Lỗi trả lời.
Du Hựu Noãn nghiêng đầu, cổ cô rất đẹp, thon dài rất ưu nhã, Lâm Thiên Lỗi bất giác dời tầm mắt đi.
“Vậy nếu như, tôi chỉ giả sử thôi nhé.” Du Hựu Noãn giả vờ bình thản nói: “Nếu như vợ anh phản bội anh, cuối cùng lại thật lòng trở về cầu xin anh tha thứ, anh có tha thứ cho cô ấy không?”
Du Hựu Noãn thực sự không tìm được một người bạn là nam nào để có thể hỏi vấn đề này, dẫu sao cô cũng không thể đi hỏi tài xế và người làm vườn trong nhà được đúng không?
Lâm Thiên Lỗi hoàn toàn không ngờ được Du Hựu Noãn lại hỏi một vấn đề không liên quan này, anh ấy sững sờ, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của cô: “Chắc là không.”
Nhưng khi Lâm Thiên Lỗi nhìn thấy ánh mắt thất vọng rõ ràng của Du Hựu Noãn sau khi nghe câu trả lời của mình, anh ấy không nhịn được vội giải thích thêm: “Thực ra vấn đề này cũng không nói rõ được, dẫu sao chuyện đó cũng không xảy ra. Hơn nữa giữa tôi và vợ còn có một đứa con gái, cho nên nếu như cô ấy thật lòng hối cải, nói không chừng tôi cũng sẽ tha thứ cho cô ấy.”
“Vì con gái sao?” Du Hựu Noãn như đang đặt câu hỏi cho anh ấy, lại giống như đang hỏi bản thân mình.
Sau khi tiễn Lâm Thiên Lỗi đi, Du Hựu Noãn vuốt cằm suy tư, cô và Tả Vấn đã kết hôn được mười năm, năm cô hai mươi tuổi còn chưa tốt nghiệp đại học đã gả cho anh, đến bây giờ vẫn chưa có con, đúng là đáng tiếc.
Du Hựu Noãn sờ vào bụng mình, cô cảm thấy nếu như có thể sinh ra một bé cưng dáng vẻ nghiêm túc hệt như Tả Vấn, chắc chắn sẽ rất đáng yêu.
“Có con thì sẽ được tha thứ sao?” Du Hựu Noãn nghiêng đầu chống cằm lẩm bẩm một hồi, cô vạch ra kế hoạch trong đầu, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho tài xế lão Vương trong nhà, cô muốn đến chung cư nơi Tả Vấn ở.