Thiên Kim Thật Phát Sóng Trực Tiếp Đoán Mệnh, Chúng Yêu Quỷ Quỳ Xuống Đất Xin Tha

Chương 4

Vân Phù Sanh không biết an ủi người khác, chỉ có thể để Cố Thiên Diệu an ủi An Hạ từ từ.

Quả nhiên, người nhà gì đó chính là phiền toái.

Nếu đây không phải là mệnh lệnh của sư phụ, cô sẽ không bao giờ theo họ xuống núi.

"Phù Sanh, con không đi nghỉ ngơi sao?" An Hạ lau nước mắt trên mặt, hốc mắt đỏ hoe nhìn Vân Phù Sanh.

"Con ra ngoài mua chút đồ, một lát nữa sẽ trở về."

"Con muốn đi mua sắm? Mẹ sẽ đi cùng con." An Hạ lau nước mắt, tính toán đi mua đồ cùng Vân Phù Sanh.

"Không cần đâu mẹ, con có thể tự mình đi được." Vân Phù Sanh thực sự không muốn An Hạ biết quá nhiều về cô.

Cố Thiên Diệu thấy Vân Phù Sanh vẫn có chút chống cự với họ, vì vậy ông lấy điện thoại di động ra và chuyển một số tiền cho Vân Phù Sanh.

Làm mẹ, An Hạ cũng tự nhiên sẽ không tụt lại phía sau, vội vàng chuyển tiền cho Vân Phù Sanh.

“Ting…”

“Ting…”

Vân Phù Sanh lấy điện thoại ra xem.

Cố Thiên Diệu: Chuyển 2 triệu tệ.

An Hạ: Chuyển 3 triệu tệ.

Vân Phù Sanh nhìn họ. không hổ là những người giàu có nhiều tiền!

Vân Phù Sanh: "..."

Ta đây là ôm đùi sao? Tùy tay liền chuyển khoản mấy triệu tệ, nhưng… Ta thật sự không thiếu tiền a!

Cố Thiên Diệu nhìn về phía Vân Phù Sanh nói: "Phù Sanh, số tiền này có đủ mua đồ không? Nếu không ba lại chuyển cho con một ít."

"Đủ rồi, con không cần nhiều như vậy, con có tiền." Vân Phù Sanh vội vàng nói, sợ Cố Thiên Diệu lại chuyển tiền cho cô.

Cố Thiên Diệu gọi tài xế, đưa Vân Phù Sanh trực tiếp đi tới phố đồ cổ.

Cố Thiên Diệu cũng dành thời gian này để nói với An Hạ về khả năng của Vân Phù Sanh.

Tuy rằng hắn chưa từng nhìn thấy nhưng sư huynh của Vân Phù Sanh đã tự mình nói ra, cho nên khẳng định là sự thật.

Phố đồ cổ có rất nhiều sạp hàng, nhưng đi dạo một lúc lâu, Vân Phù Sanh cũng không tìm thấy thứ gì khiến cô hứng thú. Đang định trực tiếp đi mua giấy bùa và chu sa thì cô đột nhiên dừng lại.

Cô nhìn vài người cách đó không xa, trong số đó có một quý ông lớn tuổi tỏa ra ánh sáng công đức mạnh mẽ.

Vân Phù Sanh: "..."

Đây là đã làm bao nhiêu việc thiện mới có công đức lớn như vậy!

Tuy nhiên, không chỉ có ánh sáng công đức đã thu hút cô mà còn có chiếc vòng tay ngọc bích màu đỏ như máu cầm trên tay người bán hàng.

Chiếc vòng tay ngọc bích màu đỏ như máu toát ra nhè nhẹ một tia âm khí.

"Lão tiên sinh, xin chờ một chút." Ở thời điểm ông lão duỗi tay ra, Vân Phù Sanh vội vàng nói.

"..." Tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía Vân Phù Sanh.

"Ông chủ, ngươi bán đồ dưới mộ cho một ông già, nhưng ngươi có bao giờ nghĩ rằng những thứ này sẽ gϊếŧ người không?" Vân Phù Sanh không để ý đến những người khác mà nhìn về phía chủ quán.

“Ngươi, ngươi nói bậy gì đó?” Chủ quán có chút lo lắng khẩn trương nhìn Vân Phù Sanh.

Hắn không hiểu, sao cô bé này lại biết chiếc vòng tay này đến từ trong mộ?

"Cô bé, cô đây là có ý gì?" Lão tiên sinh chuẩn bị mua vòng tay nhìn Vân Phù Sanh hỏi một câu.

“Cái này là đồ vật của người chết, lão tiên sinh nếu là mua trở về, đối với lão tiên sinh cũng vô ích.” Vân Phù Sanh nhìn lão tiên sinh nhẹ giọng nói một câu.

Bởi vì trên người lão tiên sinh có ánh sáng công đức nồng đậm mạnh mẽ, nên Vân Phù Sanh đối với ông rất kính trọng.

“Đồ vật của người chết?” Lão tiên sinh kinh ngạc.

"Đúng vậy, vật này từ dưới mộ lên, là biểu tượng tình yêu giữa chủ mộ và người mình yêu. Vốn dĩ là một đôi, nhưng bây giờ đã ác ý chia cắt. Hiện tại, bọn họ đã quấn vào hắn."