Thiên Kim Thật Phát Sóng Trực Tiếp Đoán Mệnh, Chúng Yêu Quỷ Quỳ Xuống Đất Xin Tha

Chương 5

Vân Phù Sanh nhìn lão tiên sinh giải thích một câu, rồi sau đó lại nhìn về phía chủ quán.

"Ngươi đang nói đùa à?" Chủ quán không tin.

"Ông có ấn đường biến thành màu đen và đôi mắt đờ đẫn, tuy tính mạng tạm thời không gặp nguy hiểm nhưng ông lại xui xẻo không ngừng. Uống nước bị sặc, đi đường bị bong gân, lái xe bị nổ lốp. Các tình huống đại loại như vậy sẽ diễn ra liên tiếp.

Nếu tôi không nhìn nhầm thì ông đã xui xẻo mấy ngày kể từ khi nhận được chiếc vòng tay này. Bây giờ ông là người duy nhất gặp xui xẻo. Chẳng bao lâu nữa, gia đình ông cũng sẽ bị ảnh hưởng. "

Vân Phù Sanh nhìn chủ quán, bình tĩnh nói. Nghe Vân Phù Sanh nói, sắc mặt chủ quán càng ngày càng tái nhợt, mồ hôi lạnh toát ra.

Đúng rồi, tất cả đều nói đúng!

"Đại, đại sư, ta chỉ là tham lam nhất thời mà thôi, xin đại sư giúp ta giải quyết. Tiêu bao nhiêu tiền không quan trọng. Thỉnh đại sư giúp đỡ ta."

Chủ quán quỳ trên mặt đất, kinh hãi nhìn Vân Phù Sanh.

“Một chiếc vòng tay còn lại đâu?”

“Bán, bán.” Thân thể chủ quán không ngừng run rẩy.

Đã bán? Điều đó sẽ rất khó tìm thấy!

"Còn nhớ ngươi đã bán cho ai không?" Vân Phù Sanh ngồi xổm xuống.

"Tôi chỉ nhớ rằng cô ấy là một cô bé trạc tuổi đại sư. Đại sư, xin hãy giúp tôi giải quyết."

Chủ quán không ngừng quỳ lạy dập đầu, Vân Phù Sanh đưa tay muốn lấy chiếc vòng tay kia, lại bị lão tiên sinh nắm lại giữ chặt.

“Cô bé, nếu nó đã nguy hiểm thì đừng chạm vào.” Lão tiên sinh nhíu mày nhìn cô.

Vân Phù Sanh nhắc nhở ông lão, nhưng ông không muốn nhìn thấy Vân Phù Sanh bị thương nên ông không chút do dự đưa tay ra ngăn cản cô.

Vân Phù Sanh: "..."

Lão tiên sinh này liền như vậy tin tưởng nàng? Không nghi ngờ một chút sao?

Lỡ như cô thèm muốn chiếc vòng ngọc này thì làm sao bây giờ?

"Cảm ơn lão tiên sinh đã quan tâm, nhưng ngài đừng lo lắng. Những thứ này đối với tôi không có ảnh hưởng gì. Hơn nữa, thứ này quá nguy hiểm, nếu bị người khác mua lại sẽ rất phiền toái."

Vân Phù Sanh nghiêm túc nói. Lão tiên sinh nhìn vào đôi mắt tự tin của Vân Phù Sanh và buông tay ông ra.

"Ta mua chiếc vòng tay này, giá bao nhiêu?" Vân Phù Sanh cầm vòng tay nhìn về phía chủ quán.

"Không không không, không cần tiền, liền đưa cho đại sư." Chủ quán xua tay, biết đây không phải chuyện tốt, cũng không dám nhận tiền của Vân Phù Sanh.

"Tôi không thể nhận đồ của ông mà không có lý do. Như vậy đi, tôi sẽ đưa cho ông hai lá bùa bình an. Ông có thể mang chúng theo bên mình và không rời khỏi chúng.

May mắn thay, Ông cùng chiếc vòng tay này tiếp xúc không lâu lắm, chỉ là tiêu hao một ít dương khí. Ông phơi nắng nhiều hơn, dương khí liền có thể phục hồi.”

Vân Phù Sanh nắm lấy chiếc vòng tay trong tay và nói với chủ quán, chủ quán vội vàng gật đầu.

"Cảm ơn đại sư. Cảm ơn đại sư."

"Như vậy, giữa tôi và ông đã rõ ràng. Dù sau này có chuyện gì xảy ra với tôi vì chiếc vòng tay này, cũng sẽ không liên quan gì đến ông." Vân Phù Sanh nhìn chủ quán, bình tĩnh nói.

"Cô bé, làm sao ngươi biết vật này từ trong mộ đến?" Lão tiên sinh nhìn Vân Phù Sanh.

"Tôi là đạo sĩ." Vân Phù Sanh nhìn ông lão, giải thích.

"Thì ra là như vậy." Lão tiên sinh gật gật đầu.

Chỉ là đứa trẻ này nhìn cũng không già lắm, sao lại trở thành đạo sĩ? Gia đình cô không ngăn cản cô à?

“Ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi tìm được cái vòng tay kia, sau đó đem các ngươi đưa trở về. Nhưng là, ngươi trăm triệu không thể đi ra ngoài đả thương người, nếu không, lây dính nghiệp chướng, ta cũng chỉ có thể diệt trừ ngươi.”