"Phù Sanh, con nhìn xem, có thiếu cái gì không? Nói với mẹ, mẹ sẽ nhờ người mua cho con."
An Hạ đứng bên cạnh Vân Phù Sanh, trong giọng điệu có hơi chút thận trọng.
"Không cần, mọi thứ đều ổn. Xin lỗi, con đã làm phiền ba mẹ rồi." Lời nói khách sáo của Vân Phù Sanh khiến nước mắt vừa mới ngừng rơi của An Hạ gần như lại vỡ ra.
"Phù Sanh, trước đây ba mẹ không biết con thích gì nên đã sắp xếp cho con theo phòng của Ninh Ninh. Nếu con không thích thì cứ nói với ba mẹ, chúng ta có thể thay đổi bất cứ lúc nào."
Cố Thiên Diệu đem hành lý vào phòng sau, nhẹ giọng nói với Vân Phù Sanh.
"... Như vậy rất tốt."
"Phù Sanh, con có hai anh trai, một em trai và... một em gái. Họ đều bận và chưa về nhà." An Hạ ngập ngừng nói.
Chung sống hơn mười năm, An Hạ vẫn còn tình cảm với con gái nuôi.
Con gái nuôi đã chiếm giữ cuộc sống của Vân Phù Sanh hơn mười năm, không biết con gái ruột của mình có chấp nhận cô hay không.
"Con không tiếp nhận Ninh Ninh cũng không sao, chúng ta sẽ thu xếp cho Cố Cẩm Ninh sống ở bên ngoài."
"Không cần dọn ra ngoài, chỉ cần cô ấy không kɧıêυ ҡɧí©ɧ con, con sẽ không làm cô ấy khó xử."
Vân Phù Sanh còn không đến mức sẽ sợ bị một người bình thường làm khó xử.
"Được rồi, Ninh Ninh rất ngoan, con bé nhất định sẽ không chọc tức con, con trước tiên nghỉ ngơi thật tốt, mẹ bảo dì giúp việc chuẩn bị chút đồ ăn cho con."
An Hạ lau nước mắt rồi rời đi. Vân Phù Sanh nhìn cánh cửa đã đóng lại và thở dài.
Đi đến bên cửa sổ, Vân Phù Sanh cúi đầu nhìn về phía bố cục trong sân, ánh mắt quét qua mấy chỗ có khí tức tà ác nồng nặc.
"Sanh Sanh, từ nay về sau chúng ta sẽ sống ở đây sao?"
Một đứa bé ba đầu đáng yêu đột nhiên xuất hiện, ngã gục trên chiếc giường mềm mại sau đó mới đưa mắt nhìn về phía Vân Phù Sanh.
"Ngươi không thích nơi này?" Vân Phù Sanh quay đầu lại nhìn bảo bối đáng yêu.
"Sanh Sanh ở đâu, ta liền ở đó. Sanh Sanh, có thích nơi này không?"
"Ta cũng không biết, ta từ nhỏ đã sống ở đạo quan, bây giờ, người nhà ta đột nhiên xuất hiện, không biết ta có nên vui mừng hay không." Vân Phù Sanh thở dài, cúi đầu tiếp tục thu thập sắp xếp đồ đạc của mình.
"Họ không phải là người nhà của Sanh Sanh sao?"
"Cung con cái tương liên, bọn họ quả thực là người thân của ta, Tiểu Tà. Họ là những người bình thường, chưa bao giờ tiếp xúc với siêu hình học. Đừng tùy tiện xuất hiện dọa bọn họ, hiểu không?"
Vân Phù Sanh nghĩ tới điều gì đó, quay đầu nhìn đứa bé đáng yêu đang ngồi trên giường ôm đôi chân nhỏ nhắn của mình.
"Hừ, ta là thanh tà kiếm, như thế nào sẽ đi hù dọa người thường? Nhưng thật ra Sanh Sanh, cô đừng hù dọa đến bọn họ mới phải." Tiểu bảo bối ngẩng đầu lên, Vân Phù Sanh nhìn hắn mỉm cười.
"Sanh Sanh, ở đây có rất nhiều oán khí và sát khí, cô không giải quyết một chút sao?"
"Đương nhiên là cần phải giải quyết, nhưng sư huynh không có đưa cho ta lá bùa cùng chu sa. Nên ta muốn đi phố cổ, ngươi có muốn đi cùng ta không?" Vân Phù Sanh nhìn tiểu bảo bối đáng yêu.
"Đi, đi, ta đi." Tiểu bảo bối đáng yêu hóa thành một đạo tia sáng lao về phía Vân Phù Sanh, hóa thành một thanh kiếm chỉ lớn bằng ngón tay út lơ lửng trước mặt Vân Phù Sanh.
Vân Phù Sanh rất quen thuộc khéo léo đeo Thanh Tà Kiếm vào cổ, quay người đi xuống lầu. An Hạ đang khóc.
Vân Phù Sanh hiểu, An Hạ là bởi vì mấy năm nay vẫn luôn không có chiếu cố chăm sóc cô, cảm thấy cô phải chịu thua thiệt, mới khóc thương tâm như vậy.