Thoáng chốc sắp đến sinh thần của vị hoàng đế kia. Trong các cung được trang trí lộng lẫy năm nay tới lãnh cung nơi Bạch Ngọc ở mấy tháng nay cũng được trang trí.Năm nay không biết vì sao tất cả các hoàng tử, công chúa đều được mời đến dự tiệc. Tạ Nhược Hành đang ngủ bỗng bị các thái giám kéo dậy.
"Ngũ hoàng tử, sắp tới sinh thần cửa bệ hạ a."
Đôi mắt còn miên man nhưng cậu cố giữ vẻ mặt nghiêm nghị, chờ vị thái giám kia thông báo xong, ngã người xuống giường, lúc này Bạch Ngọc từ trong không gian bước ra.
"Thái tử, người định tặng gì cho hoàng đế vậy."
Đầu nhỏ kê lên đùi Bạch Ngọc nói: "Ta cũng không biết nữa, mọi năm chả ai nói với ta cả."
Bạch Ngọc cầm 2 vai cậu bé chống lên cho cậu ngồi thẳng lên đối diện với y.
"Đây là lần đầu tiên hắn cho người mời người đến dự sinh thần cửa hắn chắc chắn sẽ có việc gì đó, người nên tặng cho hắn một món quà mà hắn nhớ mãi không quên. Ghi ấn tượng thật tốt."
Tạ Nhược Hành nghe y nói xong thì gật gật.
Trưa hôm đó, tầm 4 thái giám mạng vào đủ các loại y phục đi vào lãnh cung.
"Đây là y phục do hoành hậu đưa đến cho người."
Nói xong như chán ghét mà quay đầu đi mạch đi ra khỏi lãnh cung.
Thấy mấy người kia vừa ra khỏi cửa Tạ Nhược Hành nhỏ giọng kêu: "Bạch Ngọc à, họ đi rồi."
Nghe vậy Bạch Ngọc vung tay, biến ra nhưng khối màu trắng đυ.c.
"Thái tử, hôm nay ta cùng người khắc cờ vừa khắc chúng ta vừa học chơi nó."
Mặt trời vừa lặng xuống, Bạch Ngọc buông dao khắc ra quay đầu nhìn Tạ Nhược Hành.
"Cách chơi là như vậy, người còn gì không hiểu không? Cờ cũng đã khắc xong, chúng ta đánh thử."
Nói rồi, Bạch Ngọc cầm khay cờ để lên bàn. Cầm con cờ ra quân đầu tiên.
Lát sau đã có kết quả, Tạ Nhược Hành cùng y chơi 5 ván thắng 3. Tuy thua nhưng Bạch Ngọc lại thấy vui mừng vì thái tử học rất nhanh, rất có tài a.
Không khỏi khen ngợi vài câu.
"Thái tử, người giỏi thật, ta chỉ chút ít vậy thôi người cũng hiểu rồi."
Nhận được lời khen mặt của thiếu niên đỏ một mảnh quay sang chổ khác.
"Hôm sinh thần của hoàng đế người đem bàn cờ này tặng hắn. Sau đó hắn có thể hỏi ngài về cờ này người cứ trả lời như bình thường ta cùng người chơi."
"Nhất định ngài phải bình tĩnh trả lời thật bình thường người có thể giả bộ am hiểu, ta sẽ ở trong không gian mà giúp người."
Tạ Nhược Hành nghe xong thì gật đầu. Thấy vậy Bạch Ngọc cũng chẳng nói thêm mà đem đồ ăn bài ra một bàn.
"Được rồi, quà cũng chuẩn bị xong không còn gì lo lắm nữa chúng ta ăn cơm nào."
Vừa ăn cơm, Tạ Nhược Hành đưa mắt về Bạch Ngọc muốn nói gì đó, nhưng cậu lại không nói làm cho y rất tò mò. Không nhịn được mà hỏi trước.
"Thái tử có chuyện gì muốn nói sao?"
Nghe thấy Bạch Ngọc hỏi thì mặt cậu đỏ lên. Thấy vậy Bạch Ngọc giơ tay chạm vào trán Tạ Nhược Hành lo lắng nói: "Thái tử sốt sao?"
"Không, không có." Nói xong mặt cậu lại đỏ hơn.
"Vậy tại sao, mặt lại đỏ vậy?"
Suy nghĩ gì đó xong Tạ Nhược Hành nói: "Ta bị nóng bức trong người nên mới đỏ, tý... Tý nữa chúng ta đi... Đi lên suối nước trên rừng tắm được không."
Ồ thì ra muốn đi tắm, vậy mà còn tưởng là hắn bị sốt rồi, đầu lại ấm như vậy thì ra là ngại.
Thái tử dễ thương quá đi a.
"Được, ăn xong ta cùng người lên núi ngâm mình."
Nghe vậy, Tạ Nhược Hành cuối mặt ăn cơm không nói gì thêm nữa.
Ngày qua ngày không lâu đã đến hôm sinh thần của hoàng đế, quan thần tụ tập đông đúc, công chúa, thái tử thì an vị yên ở chỗ ngồi.
Vị hoàng đế đi vào sảnh, ngồi lên ngai vàng xong ra hiệu cho thái giám thân cận, hiểu được chủ nhân muốn gì sao đó vị thái giám kia hô to.
"TIỆC SINH THẦN CHÍNH THỨC BẮT ĐẦU, CHÚC BỆ HẠ THỌ TỶ AN KHANG."
Nghe vị thái giám nói xong, tất cả người trong điện điều đứng dậy cuối đầu hành lễ.
"Chúng khanh bình thân. Hôm nay ngày vui miễn lễ."
Chỗ Tạ Nhược Hành ngồi cũng khá xa xếp cuối cùng ở chổ hoàng tử.
"Thái tử, hôm nay cũng không ít món ngon, người cũng ăn đi."
Nghe Bạch Ngọc trong đầu nói chuyện, Tạ Nhược Hành nhìn đống đồ ăn trên bàn mà trầm lặng rồi nói với Bạch Ngọc: "Chỗ này không ngon bằng một bát mì của ngươi nữa."
Aaa thái tử của ta miệng cũng ngọt quá đi, không biết sau này bao nhiêu cô nương sẽ có trong cung nữa.
Dùng tiệc khoảng 10 phút, vị thái giám thân cận kia lại nói chuyện nhưng giọng điệu lúc này thì nhẹ nhàng hơn trước.
"Đã đến giờ trao quà, mong các hoàng tử và công chúa chuẩn bị."
Nói rồi vị thái giám kia nhìn từ bàn của đại hoàng tử Tạ Quang Tầm nói: "Mời đại hoàng tử."
Nghe xong Tạ Quang Tầm đứng đậy giơ tay ra lệnh cho người hầu bưng lên một hộp đống kính đưa cho vị thái giám kia rồi nói: "Phụ Hoàng đây là một khối ngọc ta khó lắm mới tìm được lúc đi săn nhờ thợ gia công lại theo dốc dáng của người, ngụ ý thân thể của người quý như ngọc."
Nghe xong hoàng đế không khỏi bật cười.
"Tốt lắm, tốt lắm, nào bang thưởng cho Tầm nhi."
Tạ Nhược Hành nhìn người đại hoàng huynh kia mà trầm ngâm phân tích.
Tạ Quang Tầm, lớn hơn hắn 4 tuổi, mẫu thân là Hoàng Hậu, được gia tộc bên ngoại hỗ trợ là đối thủ lớn của hắn.
Tặng quà xong Tạ Quang Tầm về chỗ ngồi. Tiếp tục phần tặng vật của các hoàng tử công chúa.
Đại công chúa tên Tạ Huyền, tặng một điệu múa.
Nhị hoàng tử tên Tạ Lăng, tặng một cây linh chi quý hơn trăm lượng vàng.
Tam công chúa tên Tạ Yển Nhi, tặng một bức tranh.
2 vị tam hoàng tử và tứ hoàng tử cùng nhau tiến lên tặng cho hoàng đế một bài múa kiếm.
Sau đó tất cả họ đều được ban thưởng trăm lượng vàng.
"Ngũ hoàng tử."
Nghe thái giám nói Tạ Nhược Hành đứng lên bưng khay cờ dâng lên.
Thấy Tạ Nhược Hành vị hoàng đế kia cũng thấy lạ mắt, không nghĩ tới lại còn có thêm vị ngũ hoàng tử này quay đầu hỏi vị thái giám.
"Hắn con của vị phi tần nào? Sao từ đó đến bây giờ ta chưa từng thấy."
Nghe vậy thái giám cuối đầu trả lời: "Thưa bệ hạ là con của Tần phi ở trong lãnh cũng nhưng đã mất cách đây 6 năm, tên Tạ Nhược Hành đã 10 tuổi rồi ạ. Lí do ngài không thấy là vì hắn không được mời tới sinh thần của ngài vào mọi năm."
Thái giám trả lời xong vị hoàng đế kia lại đột nhiên nóng giận.
"To gan, là con của ta tại sao không mời hắn."
Vị thái giám thấy được chủ tử tức giận thì nói: "là do chịu tang mẫu thân nên năm nay mới mời."
Nghe xong lời của thái giám ông mới đỡ tức giận, lại nhìn xuống vị ngũ hoàng tử này đúng là tốt có thể để tang mẫu thân mà không đi đâu đúng là trung hiếu.