Hệ Thống Thỏ Trợ Giúp Con Của Trời

Chương 3

Hai người một lớn một nhỏ, sống cùng nhau yên bình 2 tháng trời, sáng thì ăn rồi dắt tay nhau đi chơi, chiều về Bạch Ngọc chỉ Tạ Nhược Hành viết chữ đọc sách sau đó tối đến thì hai người ôm nhau ngủ.

Tối đến hai người nằm trên giường thỏ trắng tự nhiên lại có suy nghĩ thoáng qua đầu rồi hỏi cậu bé nằm cạnh mình.

"Thái tử, người sinh vào ngày mấy vậy?"

Tạ Nhược Hành vùi đầu vào cổ y cọ cọ lát rồi trả lời: "25 này là sinh thần ta!"

Tuy mới trôi qua 2 tháng mà cậu bé không không còn phải gọi là cậu bé rồi, thiếu niên nằm cạnh cậu cao hơn nhiều so với trước kia, có thể nói là cao hơn tuổi nữa, lúc trước chỉ cao hơn bụng y một chút nhưng bây giờ đỉnh đầu cậu cao bằng cổ của y rồi.

"Vậy là 2 ngày nữa là đến sinh thần của người rồi."

"Umm"

"Tới hôm đó người muốn ăn hay muốn có gì không?"

Suy nghĩ gì đó thiếu niên trả lời: "không cần gì đâu, chỉ cần có ngươi ở cạnh là được rồi."

Bạch Ngọc xỉu đây. Oaaa sao thái tử điện hạ lại dễ thương như vậy, miệng còn rất ngọt. Vì vậy hôm ấy mình phải chuẩn bị kĩ càng hơn nữa mới được. Rồi xoay người qua ôm cậu ngủ giấc tới sáng.

2 ngày sau, từ trong lãnh cung lại phát ra mùi mì trường thọ thơm lừng.

Kiệu của Tam hoàng tử Tạ Dụng và Tứ hoàng tử Tạ Sang vì dậy muộn nên đi tắt qua lãnh cung để cho không trể học.

Lúc này, Tạ Nhược Hành không biết sắp có bão lớn ập đến, vẫn cùng Bạch Ngọc ngồi ăn mì vô cùng ngoan ngoãn.

"Rầm" âm thanh chối tay, Bạch Ngọc đang chống tay nhìn thiếu niên đang ăn mình thì giật mình.

Từ ngoài cửa giọng của tam hoàng tử oan oản.

" Ây zô, lãnh cung từ khi nào lại có mùi mì trường thọ vậy ta?"

Tứ hoàng tử Tạ Sang lại tiếp lời.

"Không phải đây là nơi ở cũng ngũ đệ sao? Có phải đói khác quá nên trộm mì của ai ăn không."

Tạ Dụng làm mặt chán ghét nói.

"Vậy thì không được, đường đường là huyết mạnh đế vương sao lại như vậy? Ta phải trừ phạt thay phụ hoàng."

Kẻ hỏi kẻ đáp vậy là đứng trước cửa phòng rồi nhờ thái giám theo hầu mở cửa ra.

Nghe 2 tên kia chuẩn bị vào Bạch Ngọc vội biến thành nguyên thân rồi trốn dưới gầm giường, vì trước khi bị rớt xuống đây vị kia nói không được lộ danh tính cho người khác biết nếu không sẽ phạt nặng hơn.

Thấy 2 vị hoành huynh xong vào, Tạ Nhược Hành giật mình nhìn xung quanh phòng, biết người đã biến mất thì thở phào nhẹ nhõm.

Tam hoàng tử ra lệnh cho tên thái giám theo hầu giữ chặt Tạ Nhược Hành lại, rồi đi lại đấm vào bụng cậu một cái.

"Ngũ đệ, ăn đồ bậy bạ để huynh giúp đệ mang nó ra."

Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử là do một mẹ sinh ra, người sinh 2 người là Phàm quý phi mang thai sinh đôi, đó được hoàng đế coi trọng vì sinh long thai nên 2 vị hoàng tử này chỉ lớn hơn Tạ Nhược Hành 3 tuổi, sống trong nhung lụa, không lo ăn mặc bị chiều thành hư.

Thấy thái tử của mình bị đánh như vậy, thỏ nhỏ không nhịn được mà ngó ra nhìn 2 tên này với mắt hình viên đạn.

Tứ hoàng tử Tạ Sang chỉ nhìn sơ lượt quanh căn phòng tồi tàn mà nhíu mài.

"Chổ này bẩn thật, kinh tởm."

Đôi mắt nhìn tới giường bỗng nhìn thấy thứ gì đó mà đi lại.

"Xem ra cũng không phải dơ bẩn lắm, có một con vật khá dễ thương ở đây."

Khi nghe hắn nói Bạch Ngọc biết đã bị phát hiện nên y liền nhảy bổ ra cửa để chạy.

Tạ Sáng thấy y nhảy ra cửa, hắn toáng lên.

"Bắt con thú đó lại cho ta, đó là thú cưng của ta đừng để nó chạy thoát."

Nghe chủ nhân giao phó, chúng người hầu vây bắt Bạch Ngọc.

Lát sau thỏ trắng kiệt sức bị bắt lại, nằm trên tay của Tạ Sang khó khăn thở.

Thấy y bị bắt lại, Tạ Nhược Hành giẫy dụa dữ đội muốn thoát ra.

"Thả ta ra, thả ta."

"Thỏ đó là của ta."

Nghe cậu nhắc đến con thú trong tay Tạ Sáng nói: "Ồ của đệ đệ sao? Đệ cho ta được chứ. Đệ xem con thú này dễ thương như vậy đệ không nuôi được đâu."

"Của ta trả Bạch Ngọc cho ta."

Giẫy dụa như nào như không thoát khỏi sức lực của một người lớn mà bị đè xuống đất.

Tạ Nhược Hành đưa mắt hình viên đạn, nhìn về 2 vị hoàng huynh.

"Ngoài ánh mắt đó ngươi còn làm gì được." Nói xong tam hoàng tử giơ tay đạp vào bàn tay của cậu.

Lúc này sức lực của cậu đã gần cạn lại bị đánh hơn 7 cái vào bụng, tuy bị đánh vào vùng yếu nhưng Tạ Nhược Hành một tiếng không kêu. Ánh mắt y nặng nè. Giơ tay ra không trung hướng về phía Bạch Ngọc.

"Bạch Ngọc, Bạch Ngọc của ta, đừng đi mà, quay lại đây."

Tạ Sánh ôm con thỏ đi ra cửa, trong ánh mắt mơ màng của Tạ Nhược Hành, ánh mắt cậu nhắm lại. Vị thái giám theo hầu đi lại kiểm tra.

"Chủ tử, hắn ngất."

Nghe vậy Tạ Dụng miệng xì một cái

"Đúng là yếu đuối, không chịu nổi, đi thôi hết hứng đánh rồi."

Đoàn người từ trong lãnh cung đi ra. Tiếp tục di chuyển.

Tia sáng chiều, chiếu vào mắt Tạ Nhược Hành, mở mắt tỉnh dậy, cơn đau ở bụng nhói lên làm y nhớ lại tất cả chuyện, trong vô thức hắn gọi: "Bạch Ngọc, Bạch Ngọc." Nhưng chả giọng trong trẻo đáp lại. Bàn tay thon dài của Tạ Nhược Hành nắm chặt lại móng tay ghim vào da thịt làm máu chảy xuống.

"Đúng là yếu đuối, đúng là ngu ngốc, sao lại không hiểu trong cung cá lớn nuốt cá bé, muốn sống cùng hắn cả đời chỉ có thể có quyền lực trên vạn người mới có thể sống yên bình, đúng là ngu si.hâh"

Nói thầm một lát, Tạ Nhược Hành đứng dậy, dọn dẹp lại căn phòng, thấy bát mì trường thọ vẫn còn nữa, liền ngồi vào ghế đã đỡ lên, cầm đũa tiếp tục ăn hết bát mì. Tô mì đã lạnh tanh, không còn một hương vị thơm ngon, nhưng không biết vì sao thiếu niên kia lại ngồi xuống trầm tĩnh thưởng thức như mĩ vị.

Ăn được 2 đũa nước mắt y lại không cầm được chạy xuống.

Hắn sợ rồi, hắn sợ mất Bạch Ngọc. Không muốn sống một mình cô độc nữa, không muốn đêm nào cũng lạnh lẽo. Hắn không muốn sống một mình nữa đâu.

Tối đến như mọi lúc Tạ Nhược Hành đốt lò sưởi lên, nằm xuống giường, nhưng trằn trọc không ngủ được, có lẽ vì cơn đau chăng? Dù đã có lò sưởi, có chăn ấm nhưng vẫn thiếu một người. Kiệt sức rồi nhắm mắt lại.

Trong mơ Hắn và Bạch Ngọc cùng nhau lên rừng hái quả dại vô cùng vui vẻ, đột nhiên không gian tối lại, Tạ Sang đi tới cầm lấy tay Bạch Ngọc.

"Đi theo ta, ta bảo vệ ngươi, sau này ta sẽ là hoàng thượng cho người cuộc sống mơ ước."

Bạch Ngọc nghe vậy nói lại: "Thật sao? Ông trời bảo ta xuống đây giúp đỡ Hoàng đế, sau này ngươi là Hoàng Đế vậy ta đi theo ngươi là đúng rồi."

Hai người nắm lấy tay nhau.

"Bạch Ngọc." Tạ Nhược Hành nắm tay áo của y lại.

"Buông ra. Ta chỉ ở bên giúp hắn vì hắn thành hoàng đế thôi, ngươi là gì cũng muốn níu áo ta?"

"Khônggg được như vậy." Tạ Nhược Hành bật dậy, cả người đầy mồ hôi.

Trời vừa ló dạng hình bóng quen thuộc từ từ đi vào căn phòng cũ kĩ ở lãnh cung rồi leo lên giường nằm với thiếu niên đang nằm trên giường.

Nghe cậu hét lên đầy sợ hãi, Bạch Ngọc chạm vào lưng cậu vuốt vuốt an ủi.

"Thái tử à, người đói sao? Mặt trời mới ló dạng mà."

Nghe thấy giọng thân quen kia, Tạ Nhược Hành chỉ dám quay đầu lại từ từ nhìn, sợ bị hoa mắt. Khi thấy được hình dáng thân thuộc, hắn không kìm được mà ngã xuống ôm lấy cơ thể Bạch Ngọc.

"Ta cứ tưởng ngươi bị 2 tên kia bắt đi rồi, ta rất sợ."

Sợ ngươi bỏ ta theo người khác, sợ ngươi không bao giờ về đây nữa.

Thấy hắn ôm chặt cứng, Bạch Ngọc cũng không biết làm gì chỉ dành để cậu ôm, rồi vuốt lưng.

"Ta làm sao bị mấy tên kia bắt, người nhìn ta xem, ta pháp thuật cao cường, đó chỉ là bản thể thế thân của ta thôi."

"Người yên tâm thái tử, Bạch Ngọc sẽ luôn ở bên người làm mọi việc cho người, chỉ cần người yêu cầu ta sẽ làm giúp người."

Đầu chen vào cổ Bạch Ngọc ngẫn lên hỏi: "Vậy tại sao người không hiện ra cho ta biết rằng người không bị họ bắt đi?"

Về chuyện này sao Bạch Ngọc có thể nói là do Phụ Hoàng của người cho ta một căn phòng không gian có thế kết giới mạnh đến mức y không đi ra được, lúc thấy phân thân khó thoát y sợ hãi ấn ấn vào kết giới kia kết quả không mở ra chỉ chờ nó yếu đi thì mới đi ra được.

Lúc nãy y mới nói mình mạnh mẽ cao cường, không lẽ lại nói mở không được một kết giới sao? Dành lấp liếʍ cho qua mà nói: "Do phân thân nguyên bản kia rất quan trọng nên ta mới đi tìm nó về thời gian có hơi lâu, khiến người buồn rồi thái tử."

"Ngươi hứa với ta đi, dù có việc gì ngươi cũng không rời khỏi ta!"

Aaaaa thái tử làm nũng.

"Được ta sẽ ở bên cạnh người đến khi người làm hoàng đế."

Nghe thấy gì đó không đúng Tạ Nhược Hành lại nói: "Không phải làm hoàng đế mà cả đời ở bên ta."

Bạch Ngọc gật đầu đồng ý thỏa thuận.

Sau đó Bạch Ngọc lăn ra ngủ mặc Tạ Nhược Hành ôm lấy. Hai người lăn lộn trên giường tới sáng.