Màn đêm lặng lẽ buông xuống. Sương đêm cũng bắt đầu rơi. Trong hoàng cung các cung của thái tử, công chúa nơi nào cũng được ban cho chiếc lò sưởi ấp áp nhưng vẫn có một cung tuy chứa thái tử ở lại không có một chút hơi cũng không có.
Căn phòng ở lãng cung, tối thui vị thái tử kia đang nằm trên chiếc giường tre run rẩy bởi gì lạnh, chiếc chăn rách rưới, mỏng manh chả có chút hơi ấm.
Giọng cậu run rẩy mà kêu tên.
"Bạch Ngọc.""Bạch Ngọc."
Khi cậu bé kêu lên, đột nhiên một khoảng trắng loé lên. Thân ảnh y phục trắng hiện ra.
"Thái tử, người đói bụng sao?"
Không trả lời Bạch Ngọc, cậu bé nói: "Ta lạnh."
Nghe cậu bé nói, thỏ trắng liền vội cầm tay cậu.
Nhiệt độ gì đây? Trẻ em sao lạnh như vậy chứ.
Cảm nhận được luồng nhiệt từ trong lòng bàn tay ấm áp, cậu bé cầm lấy bàn tay kia để lên khuôn mặt nhỏ lạnh lẽo.
"Ấm quá." Cậu bé miệng cười như gặp vàng mà nâng niu đôi tây ấm áp.
Nhìn quanh căn phòng sập xệ, chỉ có một cái bàn và một cái giường, Bạch Ngọc không khỏi lắc đầu.
Thái tử sống cực khổ quá, trời lạnh như này cũng không có lò sưởi, ngày mai phải làm một chiếc cho hắn.
Nhưng hiện giờ, hắn rất lạnh nha, phải làm sao bây giờ.
Suy nghĩ lát thân đồ trắng leo lên giường cậu bé. Trước khi lên y nói: "Thái tử điện hạ, ta là vì công vụ người đừng phạt ta a."
Không có lò sưởi thì ta làm lò sưởi thôi, thân nhiệt của thỏ còn lớn hơn lò sưởi kia. Ôm thái tử rồi, hắn sẽ không lại.
Cảm thấy hơi ấm, cậu bé không nhịn được mà quay người qua chôn cả người vào lòng y tìm kiếm hơi ấm kia, rồi mãn nguyện mà thở đều đều chìm vào giấc ngủ.
Nằm nhìn chiếc đầu nhỏ rút vào trong ngực y một lát, mắt của Bạch Ngọc chầm chập khép lại.
Một cậu bé và một thỏ ôm nhau ngủ trong đêm lạnh lẽo.
Sáng hôm sau.
Tạ Nhược Hành tỉnh dậy vì mùi thơm đồ ăn bay vào mũi cậu. Cậu vội nhìn cạnh chổ nằm không thấy bóng dáng kia đâu vội kêu lên.
"Bạch Ngọc, Bạch Ngọc."
Thân ảnh ở ngoài sân đanh làm lò sưởi nghe cậu gọi vội chạy vào.
"Thái tử, ngươi dậy rồi sao? Mau rửa mặt, rồi ăn cơm, đồ ăn trên bàn ta chuẩn bị xong rồi."
Cậu bé còn say ngủ ậm ờ rồi đi rửa mặt. Cậu cầm lấy khăn lau mặt rồi trầm ngâm suy nghĩ hơi ấm tối qua.
Từ khi mẫu thân mất, tất cả những thứ phụ kiện cho ngày thu đông càng ngày càng thiếu hụt đến không còn gì! Mấy năm nay ta phải luôn luôn tự làm đồ ấp mấy tấm vải treo nhưng nó giờ rách nát rồi, haha còn tưởng đêm nay sẽ đi gặp mẫu thân kia chứ. Vậy mà lại có thứ ấm áp phi thường đến lạ giữ ta lại.
Mẫu thân ơi, mẫu thân, cảm ơn người tặng ta một món quà lớn vậy chứ!
Tạ Nhược Hành, ăn cơm xong liền đi ra xem Bạch Ngọc đang làm gì thấy y xong hỏi: "Ngươi làm gì vậy?" Đang chăm chú làm việc bỗng có giọng nói hỏi tới làm cậu giật mình.
"Ta đang làm lò sưởi cho người đây, đêm nay người sẽ không lạnh nữa."
Nghe vậy Tạ Nhược Hành cười lên vui vẻ.
"Cảm ơn."
"Đây là trọng trách của ta mà không cần người nói cảm ơn đâu."
Một lát sao y cuối cùng cũng làm xong, dẹp qua một bên sao đó quay qua hỏi cậu bé.
"Thái tử người có muốn đi chơi không? Ta đưa ngươi đi chơi."
Tạ Nhược Hành gật gật đầu, thân đồ trắng ngồi xuống làm tư thế cõng.
"Thái tử lên đây, ta cõng người."
Mặt cậu bé bỗng đỏ lên, nhưng vẫn nghe lời Bạch Ngọc mà leo lên lưng y.
Dùng phép dịch chuyển mà đưa Tạ Nhược Hành ra khỏi cung, 2 người một lớn một nhỏ đi vào trong núi.
Đến nơi y thả cậu xuống, dắt tay đi vào trong rừng hãy quả dại.
Đi đến một cây táo rừng, Bạch Ngọc nhảy lên cây hái xuống mấy quả cho cậu.
"Thái tử, ngài ăn xem."
Cầm lấy quả táo kia cậu cắn thử một miếng, liền mở to mắt vì lần đầu ăn quả ngon như vậy. Ngoài giòn trong lại sốp còn mộng nước.
"Ngon quá."
Thấy cậu khen y cũng cầm lên một trái rồi ăn.
"Ngon là tốt rồi." Nói rồi y hái thêm ít trái nữa bỏ vào không gian. Sau đó nắm tay Tạ Nhược Hành tiếp tục đi.
Vừa đi y vừa giản về các cây trong rừng cho cậu nghe, cây này ăn được, cây này không, cây này có thể cầm máu, chữa bệnh, bla bla...
Hai người trò chuyện quen thời gian, khi không gian chứa trái cây của y đã đầy cũng đã giờ chiều. Bạch Ngọc đắt tay Tạ Nhược Hành đi lại một hồ nước trong rừng.
"Thái tử, người cởi đồ ra đi, xuống đây ngâm mình giúp cho người sảng khoái hơn rất nhiều đó."
Chưa đợi cho cậu trả lời, Bạch Ngọc cầm lấy y phục của Tạ Nhược Hành mà từ từ cởi ra.
Không biết là do hồ nước tản hơi lên nóng lên hay do một cái gì gì đó mặt của cậu đỏ như cà chua.
Khi cởi đến lớp cuối cùng Tạ Nhược Hành cầm tay y lại.
"Ta tự cởi."
Thấy cậu kiên quyết y cũng buông tay ra cho cậu tự cởi đồ.
Chạm vào làn nước ấm áp khiến cậu bé cảm thấy dễ chịu nhắm mắt lại cảm nhận, đột nhiên làn nước di chuyển làm cậu mở mắt cảnh giác. Nhưng khi mở mắt ra hình ảnh cậu nhìn vào tối hôm nay sẽ in đậm trong trí như mãi về sao.
Bạch Ngọc trên người không còn một mảnh vải che thân, đang từ từ bước xuống nước, làn da trắng mịn được ánh nắng chiều chiếu vào, tóc dài trắng thả xuống tới thắt lưng, dòng eo nhỏ mảnh khảnh thon gọn. Trước ngực y treo 2 quả "kim ngân lượng" đỏ hồng. Tạ Nhược Hành nhìn thân ảnh kia mà không khỏi nuốt nước bọt, cậu nghĩ: "Rõ ràng lúc nãy hắn nói quả đây vị rất kinh khủng mà nhưng sao bây giờ nhìn hai quả trên ngực hắn có vẻ rất ngon.
Thấy cậu cứ nhìn vẻ mặt kì lạ, Bạch Ngọc tiếng lại gần hỏi: "Thái tử, người nhìn gì vậy?"
Nghe y hỏi Tạ Nhược Hành lắc lắc đầu trả lời.
"Không có nhìn gì hết." Nói xong cậu xoay người sang hướng khác.
Mặt trời sắp chìm vào núi, 2 người vừa lúc trở về lãnh cung thành công.
Bài ra bữa tối thịnh soạn mùi thơm bát ngát, Tạ Nhược Hành cùng Bạch Ngọc dùng bữa xong y lấy từ không gian ra mấy quả táo lúc hái trên rừng đưa cho cậu.
Tối đến. Sương cũng rơi nhưng lòng Tạ Nhược Hành lại ấm áp lạ thường.
Đêm nay sẽ không còn lạnh giống như các đêm của những năm trước vì hắn đã có một người mang lại cho hắn hơi ấm, làm lò sưởi cho hắn, hái trái cây cực kì ngon cho hắn ăn từ nhỏ đến lớn chưa từng như vậy. Chưa từng có ai đối tốt với hắn mà vừa ấm vừa thơm.
Nằm trên giường suy nghĩ không thôi, thấy thái tử còn đang mở mắt nhìn trần nhà Bạch Ngọc vốn đang định đi vào không gian nghỉ ngơi lại bị Tạ Nhược Hành làm chú ý.
"Thái tử, người vẫn còn lạnh sao?" Mặt y lo lắng nói với hắn.
"Không không có lạnh." Suy nghĩ gì đó lại lắc đầu rồi lại gật gật trong rất ngốc.
"Ta... Ta... Ngươi ngủ cùng ta đi."
Thấy Tạ Nhược Hành yêu cầu cũng không quá đáng gì nên Bạch Ngọc lôi từ trong không gian ra một cái cái gối rồi lên giường nằm cùng cậu.
Thái tử còn nhỏ vậy mà, chắc sẽ sợ những thứ linh tinh, chờ lớn một xíu nữa chắc sẽ không muốn ngủ chung rồi. Vậy cứ tranh thủ thôi sao này lại còn có thể nhớ lại khoảnh khắc thái tử đáng iu như này.
Nằm suy ngẫm thấy cũng có lý rồi y chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay.