"Phụ Hoàng, đây là bàn cờ làm bằng ngọc, ta tự tay khắc xin dâng tặng người, chúc người sống lâu trăm tuổi."Nghe Tạ Nhược Hành nói xong, vẻ mặt của người ngồi trên lông bào cảm thấy ngạc nhiên liền phất tay đưa vật từ tay cậu lên xem.
Cầm nhưng con cờ mát lạnh, tinh xảo, Hàm Đế rất hài lòng cứ nhìn chăm chú mãi.
"Thái tử, hình như phụ hoàng của người rất thích món quà này đó."
Giọng ngọt ngào của y truyền đến trong đầu Tạ Nhược Hành làm cậu thiếu niên có chút vui vẻ.
Đúng rồi, giờ ta không còn một mình nữa, ta có Bạch Ngọc rồi. Y cho ta ăn, cho ta mặc, dẫn ta đi tắm suối, giúp ta làm đồ vật tặng phụ hoàng. Nếu như là trước đây chắc chắn sẽ bị coi thường thẫm chí còn bị bỏ qua vì thái giám không đọc tên. Bạch Ngọc y đúng là tiên cứu rỗi cuộc sống của ta.
Nhìn một hồi, Hàm đế mới nhớ ra Tạ Nhược Hành vẫn còn đứng ở đó liền nói: "Ngũ hoàng tử, còn có biết chơi cờ này không?"
Nghe câu hỏi, cậu vòng tay lại hành lễ như lúc Bạch Ngọc chỉ dạy cách chào và ăn nói sao cho người khác kính trọng. Sau đó cậu đáp: "Vâng, thưa phụ hoàng, nhi thần có biết chơi môn này."
Nghe cậu trả lời, Hàm đế cười to xong bảo Tạ Nhược Hành.
"Đúng là con của ta, thật giỏi, nếu biết chơi vậy hôm nay sao khi hết tiệc còn hãy cùng ta chơi vài ván cờ."
Cậu thiếu niên cuối đầu xuống.
"Vậy nhi thần, liền trở về chỗ ngồi." Khi ngồi xuống cậu liền nghe vị hoàng đế kia nói tiếp về cậu nên buộc phải đứng tại chỗ nghe.
"Được. Được, món quà của ngũ hoàng nhi ta rất vui, thưởng cho nó trăm lượng vàng, 2 khối vải thượng hạng."
"Cảm tạ, phụ hoàng ban ơn."
Nói rồi cậu liền ngồi xuống, yên vị một chỗ như độc nhất vô nhị.
"Làm tốt lắm, thái tử, không uổng mấy tháng nay ta cùng người học tập. Nhìn xem đi người hiện giờ cả người tỏa ra dáng vẻ cao lãnh, học sâu hiểu nhiều, chắc chắn sẽ làm đẹp mặt cho phụ hoàng người, sau đó sẽ để ý đến người mà bồi dưỡng thôi."
Giọng nói ngọt ngào trong đầu lại cất lên làm cậu vui vẻ một hồi, luôn cười tươi khi dùng bữa.
Sau bữa tiệc, Tạ Nhược Hành cùng Bạch Ngọc ở trong không gian đi đến tẩm cũng hoàng đế.
Thấy cậu, vị thái giám cận thân đứng ngoài cửa hô to.
"Ngũ hoàng tử cầu kiến."
Giọng vị hoàng đế từ trong vọng ra nói: "Cho vào."
Bước vào cửa, Tạ Nhược Hành cuối xuống hành lễ như lời Bạch Ngọc đã nói.
"Nhi thần, thỉnh an phụ hoàng."
Thấy cậu hiểu lễ nghĩa như thế hoàng toàn khác với các hoàng tử khác, Hàm đế liền xua tay.
"Miễn lễ, miễn lễ. Nào lại đây, ta có ván cờ này con giải ta xem."
Đi đến bàn cờ, Tạ Nhược Hành cùng ngỡ ngàng vì ván cờ này Bạch Ngọc đã chỉ dạy cậu rồi từ con cờ để y như vị trí y từng dạy, sau đó cậu liền cầm lên cơn cờ trắng hoá giải thành công ván cờ.
Thấy ván cờ được hoá giải dễ dàng, vị hoàng đế không khỏi nhìn kĩ lại đứa con này.