Con hổ loạng choạng đứng dậy, nó lắc đầu thật mạnh, dáng vẻ giống như say rượu.
Con sư tử trắng thì quỳ trên mặt đất không nhúc nhích.
Dây bìm bìm không chỉ để trói buộc năng lực của tụi nó mà còn tạo ra ảo giác.
Khi con hổ va vào người con sư tử trắng và khi bị quấn lấy, dây bìm bìm đã tỏa ra mùi hương có tác dụng gây ra ảo giác khiến nó rơi vào ảo cảnh.
Còn con sư tử trắng thì khỏi phải bàn, nó đã ăn đầy miệng hoa.
Hiện tại dây bìm bìm đã phủ kín cả rừng cây trúc.
Chỉ cần Dạ Du suy nghĩ trong lòng, mùi hương hoa sẽ khiến tất cả động vật và hai người ở nơi đây rơi vào ảo ảnh.
"Chúng tôi đã đi rất lâu, em trai tôi hiện tại còn rất yếu nên ông có thể cho chúng tôi nơi nghỉ ngơi không?" Dạ Du hỏi.
Tô Tử An không biết anh trai mình có kế hoạch gì, nhưng cậu ấy rất hợp tác, cậu ấy nhìn viên trưởng nở nụ cười ngượng ngùng.
Dù sao cậu ta vừa mới tiêu hao xong dị năng, sắc mặt vô cùng tệ, vừa nhìn đã biết rất yếu ớt.
Viên trưởng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tô Tử An, ông ấy gật đầu, nói: "Tất nhiên có thể."
Ông ấy đặt bé gái xuống, dẫn hai người đi vào.
Trước khi đi vào nhà gỗ, Dạ Du quay đầu lại nhìn.
Bé gái kia đã chạy đến bên cạnh sư tử trắng, cô bé ngồi xổm xuống và nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu vô cùng lớn của con sư tử ấy.
Nhà gỗ không còn người nào khác, đây là điều mà Dạ Du đã sớm cảm giác được.
Viên trưởng sắp xếp cho hai người một phòng, trong phòng chỉ có một tấm chiếu trúc và một cái bàn thấp.
Chờ cho viên trưởng đi ra ngoài, Tô Tử An thấp giọng hỏi: "Anh, anh chuẩn bị làm thế nào?"
Dạ Du thản nhiên nói: "Đợi."
"Đợi ai?" Tô Tử An khó hiểu.
Dạ Du liếc mắt nhìn cậu ấy: "Tất nhiên là con sư tử kia." Nếu không thì còn đợi ai?
[ Ánh mắt ghét bỏ của nhãi con thật đáng yêu.]
[ Du Tể: Em trai ngốc nghếch như vậy nên bán đi.]
[Tôi chỉ muốn hỏi, cái phòng này có phải là phòng của gấu trúc con không? ]
[ Viên trưởng này tiếp đãi khách kiểu gì vậy? Có biết quy tắc không, mau ôm gấu trúc con đến đây.]
Cốc cốc cốc...
Viên trưởng gõ lên cửa gỗ hai cái: "Tôi đã rửa sạch mấy quả táo, các cậu có muốn ăn không?"
Tô Tử An thấy biểu cảm Dạ Du có vẻ thản nhiên, cậu ta muốn tìm hiểu thật nhiều về thông tin của sương đen nên đứng dậy mở cửa.
Viên trưởng bưng một dĩa táo đỏ, vàng lẫn lộn, thấy Tô Tử An ra ngoài nên đưa cho cậu ta.
"Chúng tôi chỉ còn dư lại mấy trái táo, vốn dĩ sẽ dành cho gấu trúc ăn, nào ngờ... Haiz." Viên trưởng thở dài.
Tô Tử An thở dài cùng ông ấy, sau đó mời viên trưởng vào trong.
"Chúng tôi mới từ trong màn sương đen đi ra nên không hiểu chuyện thế nào, ông có thể nói cho chúng tôi biết tình hình hiện tại không?"
Viên trưởng ngồi xuống bên chiếc bàn thấp, nói: "Chuyện là từ mấy ngày trước có một căn bệnh truyền nhiễm kỳ lạ đột nhiên bùng phát, chúng tôi đang sơ tán du khách để chuẩn bị đóng công viên, đột nhiên có rất nhiều động vật phát điên.
"Đại Mao... Chậc, nó chính là kẻ đã tạo ra màn sương đen này, là một sư tử đã lớn tuổi, nó đã từng là một con đầu đàn.”
"Đại Mao là một trong những con vật đầu tiên trở nên phát điên."