Dạ Du tính toán sức lực chiến đấu ở hai bên, nếu chiến đấu trực diện thì chắc chắn cậu không thể đánh với nhiều con vật biến dị còn da dày thịt béo như thế này, nhưng dây bìm bìm của cậu đã mọc khắp cả rừng trúc rồi.
Tô Tử An chạy đến bên cạnh Dạ Du, trước tiên nắm lấy tay Dạ Du, dùng dị năng để đưa Dạ Du trở về trạng thái ba phút trước.
Dị năng dùng hết trong phút chốc, sắc mặt Tô Tử An trở nên trắng bệch.
Cả một quá trình giăng co và chiến đấu đã hơn nửa phút, Dạ Du còn vác Tô Tử An và trải tất cả dây bìm bìm cả rừng trúc này, nên đã tiêu hao rất nhiều dị năng.
Tô Tử An tiêu hao dị năng của mình xong đồng thời giúp Dạ Du gần như trở về trạng thái đỉnh cao.
Ánh mắt Dạ Du lóe lên, cậu nắm lấy tay Tô Tử An suy nghĩ xem, nếu chốc lát có đánh nhau, cậu nên ném Tô Tử An đến nơi nào.
Người đàn ông trung niên nhìn hai cậu học sinh còn mặc đồng phục, biểu cảm dịu xuống.
"Các cậu là du khách sao? Tôi là chủ của vườn bách thú này, các con vật ở đây không có ác ý gì đâu vì tụi nó thấy các cậu từ trong màn sương đen đi ra nên chúng đều nghĩ các cậu là kẻ tấn công."
Tô Tử An quan sát người đàn ông trung niên đang bế bé gái kia.
Anh có chút ấn tượng đối với người này, người này đúng là chủ của vườn bách thú, thỉnh thoảng ông ấy sẽ đích thân dẫn khách du lịch đi tham quan vườn bách thú, là một người khá thân thiện.
"Kẻ tấn công? Là sương đen biết di chuyển sao?" Tô Tử An hỏi vườn trưởng.
"Các cậu đã thấy nó sao?" Chủ của vườn bách thú lộ ra sắc mặt ngạc nhiên: "Mấy ngày gần đây, nó càng lúc càng lớn, các động vật đều..."
“Gừ..."
Tiếng con hổ gầm gừ truyền đến, vườn trưởng dừng một chút, nhìn hai con vật bị dây bìm bìm trói chặt ở lối đi của rừng trúc, ông ấy có chút xấu hổ gãi gãi đầu, nói:
"Có thể thả tụi nó không? Tôi bảo đảm chúng sẽ không tấn công các cậu nữa, nếu không các cậu vào nhà gỗ để nghỉ ngơi trước nhé?"
Tô Tử An có chút do dự, cậu ta không chắc chắn được nhà gỗ kia có cái gì và không dám hoàn toàn tin vào lời hứa hẹn của viên trưởng này.
Huống chi... Bọn họ đến là để tìm tinh hạch cho anh trai của cậu ta.
Mấy con vật này to thế này vừa nhìn đã biết không phải động vật bình thường, chắc chắn có tinh hạch.
Lúc này là mạt thế còn có liên quan đến anh trai mình, Tô Tử An sẽ không quan tâm đến chuyện bảo vệ hay không bảo vệ động vật.
Tô Tử An còn chưa biết nên làm gì thì Dạ Du đã lên tiếng nói: "Tất nhiên có thể."
Cậu nói xong, các dây bìm bìm đang quấn quanh trên người hai con vật biến dị đã dần rút về sau.