Xung quanh trường học không thấy bất kỳ người nào, không có tiếng người, cũng không có tiếng rống của zombie.
[Thật là quạnh quẽ, npc đi đâu hết rồi?]
[Rốt cuộc cũng là mạt thế, đột nhiên xuất hiện nhiều người cũng rất kỳ lạ.]
[Nhưng mà nhãi con còn phải kiếm ăn, bây giờ tìm không thấy quái để đánh.]
Dạ Du cũng không lo tìm không thấy đồ ăn, bây giờ cậu có thể cảm nhận ở phạm vi lớn hơn, lúc khuếch tán tinh thần lực có thể bao phủ nội thành.
Dưới cảm giác của tinh thần lực, từng miếng tinh hạch hiện ra.
Chắc là do tối hôm qua đã ăn viên tinh hạch lớn bằng hạt đậu đỏ, bây giờ Dạ Du còn chưa thấy đói, cũng chướng mắt những viên tinh hạch nhỏ đó.
Cậu muốn tìm kiếm viên tinh hạch lớn nhất.
Tô Tử An theo sát bên cạnh Dạ Du, cảnh giác đánh giá kiến trúc hai bên đường.
Cậu ta phát hiện dưới bóng râm của một ít kiến trúc, có mấy con zombie có gương mặt dữ tợn đang trốn tránh.
Động tác của những con zombie cứng đờ, khi bọn họ đi ngang qua sẽ nhe răng, căn bản không có ý định bước ra bóng râm.
Tô Tử An nhìn zombie dưới bóng râm, thắc mắc nói: “Hình như chúng nó rất bài xích với mặt trời.”
Dạ Du đang mở rộng tinh thần lực để tìm kiếm tinh hạch, nghe vậy giải thích câu: “Ánh mặt trời có tác dụng áp chế đối với zombie.”
“Sẽ làm cho động tác của chúng nó trở nên cứng đờ?” Tô Tử An hỏi.
Dạ Du thuận miệng nói: “Còn tăng tốc độ hư thối.”
“Hư thối……”
Tô Tử An nhớ tới khi cậu ta trị liệu cho Dạ Du, cánh tay đối phương đã bắt đầu hư thối.
Đầu ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay, trên mặt Tô Tử An lại không có biểu cảm gì, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Anh cũng sẽ bị ánh mặt trời áp chế sao?”
“Sẽ.” Dạ Du bình tĩnh nói.
Sự áp chế của ánh mặt trời đối với cậu vẫn luôn tồn tại, chỉ là sau khi cậu ăn hai viên tinh hạch, các chỉ số của thân thể đều tăng lên, ảnh hưởng mà Ảnh mặt trời tạo ra cho cậu cũng không còn rõ ràng như vậy.
Tô Tử An ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu.
Nếu…… dị năng hồi tưởng thời gian đủ mạnh mẽ, có phải có thể làm cho không trung vĩnh viễn rơi vào đêm tối hay không.
Ảnh hưởng sao trời, không cần nghĩ cũng biết điều này có bao nhiêu khó khăn.
Tô Tử An vô lực mà cúi đầu, ánh mắt lại nhìn thoáng qua một siêu thị đang mở rộng cửa, bước chân dừng một chút.
Bên trong siêu thị hầu như đã bị cướp sạch, nhưng Tô Tử An chú ý chính là cây dù cắm trong sọt nhựa ở cửa cửa siêu thị.