“Anh, chờ em một chút.”
Dạ Du dừng lại, nhìn thấy Tô Tử An vội vã chạy đến siêu thị.
Mà ở phía sau kệ hàng siêu thị, có mấy bóng đen đang hoạt động, chậm rãi tới gần cửa.
Những zombie thật là biết tìm chỗ trốn.
Dạ Du đi về hướng siêu thị.
Khuếch tán tinh thần lực xâm nhập vào đầu zombie, trong nháy mắt đã lấy được quyền khống chế cơ thể của những zombie này.
Tô Tử An chọn một cây dù đen lớn, xoay người nhìn thấy Dạ Du đi đến đây, thắc mắc hỏi: “Anh, anh còn còn gì sao?”
“Hạt giống.” Dạ Du nói.
“Hạt giống?” Trong lòng Tô Tử An còn chưa hiểu muốn hạt giống làm gì, đã thấy mấy con zombie ôm rổ trái cây, lung lay bước ra siêu thị.
Tô Tử An bị hoảng sợ, theo bản năng nắm lấy tay Dạ Du.
Tình huống bây giờ là sao, ngay cả zombie cũng bắt đầu buôn bán sao?
Dạ Du tiến lên phía trước.
Bên trong mấy cái rổ đều trống rỗng, chỉ đấy rổ lót một tầng lá xanh, và vài trái cây không phải còn sống thì là đã hư thối.
Hiển nhiên những người rời khỏi trường hợp đó cả trái cây cũng không buông tha.
Trong mỗi rổ trái cây Dạ Du cầm lấy mấy miếng lá xanh, để vào trong túi quần áo, nói với Tô Tử An còn đang căng thẳng chuẩn bị kéo cậu chạy đi bất cứ lúc nào: “Đi thôi.”
“A, được!” Tô Tử An vội vàng kéo Dạ Du rời khỏi siêu thị.
Mãi đến thi không còn nhìn thấy mấy con zombie trong siêu thị, Tô Tử An mới thở ra một hơi dài.
Tô Tử An căng dù ra, đem Dạ Du che dưới dù, hỏi: “Anh, như vậy sự áp chế của ánh mặt trời đối với anh có yếu hơn chút nào không?”
Đúng thật là Dạ Du cảm thấy bước chân nhẹ nhàng hơn nhiều.
Cậu ngước mắt nhìn chiếc dù đen trên đỉnh đầu, nói với Tô Tử An: “Không tệ.”
Tô Tử An lộ ra nụ cười.
[Em trai thật tốt, phải luôn bung dù cho nhãi con nha ~】
[Nhãi con cũng rất thương em trai a, nhãi con không ăn đồ ăn của con người, thu thập lá trái cây nhất định là muốn trồng cây ăn quả cho em trai ăn.]
[Cặp anh em này đã khóa cứng vào nhau!]
Hai người đi ở trên đường, dọc đường có thể tùy ý nhìn thấy ô tô đã bị hỏng, ngẫu nhiên còn có tiếng động do zombie bị nhốt trong xe tạo ra.
Tô Tử An đã gặp qua zombie ngoan ngoãn bưng rổ trái cây cho Dạ Du, cũng không khẩn trương nữa, chỉ tò mò hỏi Dạ Du : “Anh, chúng ta muốn đi đâu?”
Dạ Du : “Phía trước ln vườn bách thú, ở đó có một viên tinh hạch rất lớn.”
“Vườn bách thú?”
Tô Tử An mờ mịt, sao cậu ta lại không nhớ rõ gần trường học có một vườn bách thú.