Livestream Chòm Sao Nuôi Dưỡng Bé Zombie

Chương 43: Ta không ăn ngươi, ngươi khóc cái gì?

“Tinh thể của Tiêu Nhân, cũng là cội nguồn dị năng của anh ta.”

Dạ Du vô cùng phiền muộn, không muốn nhìn thấy Tô Tử An, dứt khoát xoay người, oán hận nói:

“Hơn nữa cộng thêm viên đã đút cho cậu khi hôn mê, cậu đã lấy của tôi hai viên tinh thể. Cậu hãy mau chóng phục hồi, ngày mai cùng tôi đi tìm tinh hạch, cần phải đền bù gấp đôi cho tôi!”

Tô Tử An kinh ngạc mà nhìn viên tinh thể lớn bằng hạt gạo trên tay, xoay người ngập ngừng hỏi: “Tinh hạch có thể làm gì?”

“Giảm bớt cảm giác đói khát, đạt được năng lượng.” Dạ Du không tình nguyện mà trả lời.

“Cho nên, đây là đồ ăn của anh?” Tô Tử An hỏi, nghe được Dạ Du nhỏ giọng “ ừ” một tiếng.

Tô Tử An cầm lấy tinh thể, bỏ ra mép giường, kéo rương hành lý ra, lấy từ trong rương hành lý ra một cái túi bình an có dây túi.

Bỏ tinh thể vào túi, kéo chặt tơ hồng.

Tô Tử An đưa túi có chứa tinh thể, nhẹ nhàng nhét vào túi đồng phục của Dạ Du, nhỏ giọng nói: “Em sẽ mạnh lên, tìm thật nhiều tinh thể để nuôi anh trai.”

Cho dù phải dính máu tươi của vô số người cũng không tiếc.

Cảm nhận được tinh thể lại trở về túi mình, biểu cảm của Dạ Du tốt hơn nhiều.

Cậu xoay người xoa mái tóc ngắn mềm mại của Tô Tử An, nói: “Ngoan.”

[Ta khóc, đây đúng là tình anh em tốt đẹp.]

[Ô ô ô, ta cũng muốn nuôi nhãi con, muốn được nhãi con sờ đầu.]

[Người chơi không có tinh thể, chỉ có thể cho nhãi con một ít kẹo que.]

Một đêm bình tĩnh, không có zombie đặt cửa cũng không có thực vật tập kích.

Tô Tử An ngậm một khối bánh quy có nhân, thay quần áo và giày thích hợp đi ra ngoài, lại nhét quần áo, dược phẩm và mấy túi bánh quy vào trong ba lô.

Sau khi khóa lại, đeo ba lô trên lưng.

Tô Tử An cảm nhận trọng lượng của ba lô, quay đầu nhìn Dạ Du đang ngồi một khối bánh quy cũng không động tới, cậu ta dừng một chút, hỏi: “Anh không ăn những thứ này sao?”

Dạ Du gật đầu, đem những thứ mà cậu không muốn ăn trả lại cho Tô Tử An, nói: “Tôi chỉ cần tinh thể.”

“Vậy chúng ta đi tìm tinh thể đi, ân…… Trước tiên đến phòng ngủ khác xem có vũ khí tiện tay hay không.”

Tô Tử An nhét bánh quy vào túi nhỏ bên cạnh ba lô, bánh kem kiếm nhiều không gian hơn trực tiếp xé ra ăn.

Những đồ ăn vặt này đều tìm được trong ngăn tủ của bạn cùng phòng Tô Tử An.

Nghĩ đến những bạn cùng phòng đó sẽ không trở lại ký túc xá, thay vì để đồ ăn lại đây chờ biến chất mốc meo, còn không bằng để cho cậu ta giải quyết.

Dạ Du đi phía trước mở cửa.

Lúc cửa mở ra, Tô Tử An ăn xong nửa cái bánh kem cuối cùng, vừa ngẩng đầu lên đã thấy mấy con zombie làn da xám trắng.

Tô Tử An dừng lại hai giây, tổ ta đột nhiên xông lên trước, nhanh chóng bước ra ký túc xá kéo Dạ Du về lại, “Phanh” một tiếng đóng cửa lại, “Răng rắc” khóa lại.

Tô Tử An dựa lưng vào cửa, kiệt sức thở phì phò.

Dạ Du nhìn Tô Tử An một lát, cảm thấy cậu ta chắc vẫn có thể tiếp tục đi, kéo cậu ta ra, duỗi tay đi mở cửa.