Livestream Chòm Sao Nuôi Dưỡng Bé Zombie

Chương 42: Ta không ăn ngươi, ngươi khóc cái gì?

[Em trai bị dọa ngốc rồi.]

[Sợ hãi, lúc trước vẫn là anh em thắm thiết một giây sau phong cách trở thành kinh tủng.]

[Muốn tới sao! Sự lựa chọn của nhân tính! Là tương ái tương sát hay là cùng nhau sa đọa?]

[Rốt cuộc là “ tuy rằng ta yêu ngươi nhưng ta cần thiết gϊếŧ người”, hay là “ dù cho cả thế giới đều là địch ta cũng sẽ đứng bên cạnh ngươi”, xin mời đón xem phát sóng trực tiếp của Du nhãi con vào hôm nay.]

“…… Anh, anh đang nói gì vậy.” Tô Tử An cười có chút cứng đờ.

Cậu ta đem tay Dạ Du đặt vào trong chăn để ở ngực mình, ôm chặt.

Giống như muốn dùng nhiệt độ cơ thể ủ ấm tay Dạ Du.

“Cậu hiểu ý của tôi mà.” Dạ Du bình tĩnh nhìn vào Tô Tử An đang cúi đầu.

Tô Tử An đã thấy cánh tay hư thối mọc thi đốm của cậu, lúc dùng dị năng chữa trị cánh tay, Tô Tử An vẫn luôn khóc.

Tô Tử An rất thông minh, không thể không phát hiện sự khác thường của cậu.

Hoặc là cố tình xem nhẹ, không dám suy nghĩ sâu xa, hoặc là đã biết được, lại cố ý giấu trong lòng không hỏi rõ.

“Anh!” Tiếng kêu của Tô Tử An có chút dồn dập, cậu ta ngước lên đối diện với đôi mắt của Dạ Du, bỗng nhiên dừng lại.

Trong ký túc xá không bật đèn, nhưng ánh trăng chiếu qua cửa sổ lại rất sáng, chiếu đến cả lông mi cũng rất rõ ràng.

Cậu ta cách Dạ Du rất gần, đôi mắt ửng đỏ không tròng chậm rãi hiện trước mặt cậu ta, bình tĩnh, yêu dị, không giống người sống.

“Anh mau ngủ đi,” Tô Tử An miễn cưỡng cười cười, cậu ta giơ tay che đôi mắt Dạ Du lại nói: “Anh nhìn xem đôi mắt anh đỏ cả rồi.”

[Đối mặt hiện thực đi, ai thức đêm sẽ làm cả tròng mắt cũng đỏ?]

[Ai, đột nhiên đau lòng.]

[Kế hoạch kết tiệt sắp xếp tiến trình thân làm gì, vai chính không phải đều là cô nhi, hoặc là có quan hệ không tốt với người nhà sao?]

Dạ Du trầm mặc một lát, thuận theo mà nhắm mắt lại.

Zombie không cần nghỉ ngơi, nhưng mở to mắt chờ Tô Tử An khôi phục, và nhắm hai mắt chờ Tô Tử An khôi phục, hình như không có gì khác nhau.

Tô Tử An chậm rãi rút tay về, cậu ta nhìn Dạ Du một lát, trở mình, đưa lưng về phía Dạ Du.

Không bao lâu, Dạ vô nghe thấy tiếng hơi thở Tô Tử An trở nên ngắn ngủi và gấp gáp, sau đó còn có tiếng hít mũi .

Dạ Du khó hiểu, cậu chớp mắt nhìn bả vai thỉnh thoảng lại rụt rụt của Tô Tử An, mờ mịt hỏi: “Tôi không ăn cậu, cậu khóc cái gì?”

Tô Tử An ngừng một chút.

Giơ tay ra sức lau hai cái, hơi mang chút giọng mũi nói:

“Em bị bạn cùng phòng sống chung hai năm lừa, thiếu chút nữa đã chết, khổ sở một chút không được sao?”

Dạ Du rũ mắt xuống, lấy viên tinh thể còn lại từ trong túi ra, đặt vào trong tay Tô Tử An.

Tô Tử An xoa xoa đôi mắt, đem thú lớn bằng hạt gạo trong tay giơ lên xem dưới ánh trăng.

Tinh thể màu xám, ở dưới ánh trăng trong có vẻ tinh oánh dịch thấu, Tô Tử An gần như có thể cảm giác được năng lượng mạnh mẽ trong đó.

Đôi mắt tô tử An vẫn còn sưng, không dám xoay người, tiếp tục đưa lưng về phía Dạ Du thắc mắc hỏi: “Đây là cái gì?”