[Ha ha ha, vẻ mặt của nhãi con quá dễ thương, ta cười vô cùng lớn tiếng.]
[Nhãi con: Tôi đối tốt với anh như vậy, vậy mà anh lại gạt tinh thể của ta?]
[Ô ô ô tôi cũng muốn nhãi con cho tôi ăn tinh thể.]
[Đằng trước, nhãi con đang trên đường xách dao tới.]
Trên màn hình đều là tiếng cười và giọng nói vui vẻ, tràn ngập hơi thở vui sướиɠ, Dạ Du lại trầm mặc đến bên mép giường của Tô Tử An.
Cậu đánh giá Tô Tử An từ trên xuống dưới, mờ mịt mà nghiêng đầu, thắc mắc nói: “Cậu còn sống sao?”
Không phải là zombie, là người sống sờ sờ.
Tô Tử An nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, trong lòng cũng vô cùng ngạc nhiên, “Vì sao em lại còn sống?”
Cậu ta đang ở trong ký túc xá, không phải bệnh viện.
Phải biết rằng vết thương trên eo cậu ta rất sâu, máu đã thấm ướt quần áo, dưới tình huống đó, sao cậu ta lại có thể sống sót?
Bên hông cũng không còn đau đớn.
Tô Tử An khẽ giơ tay chạm nhẹ vào hông.
Cảm giác trong tay không phải là miệng vết thương, cũng không phải băng gạt, mà là làn da bằng phẳng.
Tô Tử An cảm thấy đây là ảo giác.
Cậu ta cố gắng ngồi dậy, cơ thể yếu ớt làm cậu ta cảm thấy có chút chóng mặt.
Chờ cơn chóng mặt qua đi, Tô Tử An vén bộ quần áo đầy mùi máu tươi lên, cúi đầu nhìn xuống.
Trên da còn lưu lại một lớp vảy đỏ.
Lớp vảy kia giống như chỉ dính trên da, mà không phải mọc ra trừ trong cơ thể, Tô Tử An vỗ nhẹ một cái, tất cả liền rơi ra.
Sau khi bỏ đi lớp vảy, làn da bẩn bóng loáng bằng phẳng, không có dấu vết bị thương.
“Đây là có chuyện gì?” Tô Tử An có vẻ ngạc nhiên.
[Tô Tử An đang làm gì vậy? Sao lại có một khối mosaic lớn như thế? Nhãi con nhà ta vẫn còn nhỏ, đừng dọa nhãi con nhà ta a!]
[Nhãi con! Sao ngươi lại thò đầu lại gần?!]
Dạ Du cảm nhận được hơi thở dị năng trên người Tô Tử An.
Đó không phải kỹ năng dịch chuyển không gian, là một kỹ năng hoàn toàn mới.
Cậu khuếch tán tinh thần lực, “nhìn” thấy một tinh thể màu lam nhạt trong óc Tô Tử An.
Dạ du duỗi tay.
Đầu ngón tay ấn vào giữa trán Tô Tử An, đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm vào tinh thể trong đầu Tô Tử An.
“Anh?” Tô Tử An ngước mắt, thắc mắc mà kêu một tiếng.
Dạ Du kiềm chế lại ý muốn đào tinh thể, thu tay lại, nói: “Là dị năng của cậu chữa trị.”
Sau khi Tô Tử An bị cậu cắn, không biến thành tang thi, ngược lại biến thành dị năng giả.
Điều này khác với những gì người ở sau màn hình nói cho cậu biết.