Dạ Du bắt đầu cởi cúc áo, cậu phát hiện ra màn hình ánh sáng bị bao trùm bởi cả mosaic.
Ngay lập tức, các dấu chấm hỏi lấp đầy màn hình.
【? ? ? 】
[Liền này? Liền này? Thế thôi à? Nước mắt tôi đều đang chảy ra từ khóe miệng, anh định cho tôi xem cái này à?]
[Cư nhiên là không có âm thanh...]
[Ô ô ô, có cần tàn nhẫn như vậy hay không? Những cảnh đẫm máu chỉ được phủ một tầng masaic, nhải con tắm rửa một cái, cư nhiên trực tiếp toàn bộ màn hình được mã hóa dày đặc và im lặng.]
[A, trạng thái người hâm mộ của mẹ fan đã biến mất. 】
Dạ Du sau khi tắm xong, mặc quần áo và bước ra khỏi phòng tắm. Chỉ sau đó mosaic trên màn hình ánh sáng mới biến mất.
Siêu thị của trường chỉ bán đồng phục học sinh, trên người Dạ Du mặc bộ đồng phục mùa thu của trường.
Màu sắc chủ đạo của đồng phục học sinh là màu trắng, có cổ màu đen và hai tay áo dài có sọc đen ở hai bên mang lại vẻ ngoài rất trẻ trung.
[Ô ô ô, nhãi con của tôi thật dễ thương. 】
[Mẹ fan mười năm của nhãi con đã không được mời tự đến.]
Dạ Du trở lại mép giường.
Đang định ngồi xuống tiếp tục quan sát làn đạn gϊếŧ thời gian, cậu thoáng thấy Tô Tử An nằm ở đối diện giường, môi khẽ mấp máy, tựa hồ đang nói cái gì.
Là muốn tỉnh sao?
Dạ Du nghiêng người, chỉ nghe thấy tiếng thở dồn dập.
Tinh thần lực lan rộng, tinh thần lực của Dạ Du thăm dò sương trắng trong đại não của Tô Tử An.
--Đói, đói, đói đói!
Dã Du: "..."
Sao cậu ta cũng đói? !
Dạ Du vô thức che lại tinh hạch trong túi của mình.
Dạ Du cầm tinh hạch dạo bước vòng quanh ký túc xá.
Theo kinh nghiệm hôm nay, cậu mỗi ngày tiêu hao hai tinh hạch.
Ăn một viên vào buổi sáng và một viên vào buổi tối để tránh cảm giác đói.
Cậu chỉ còn lại hai viên tinh hạch, cả hai đều là thức ăn cho ngày mai của cậu.
Có muốn đưa nó cho Tô Tử An không?
Ánh mắt cậu rơi vào khuôn mặt không chút máu của Tô Tử An, hít một hơi thật sâu, chậm rãi đi tới, lấy ra tinh hạch.
Sau khi giằng co giữa viên tinh hạch một lúc, Dạ Du bỏ tinh hạch lê màu xám khói của dị năng giả trở lại túi của mình.
Cậu cúi xuống mở miệng Tô Tử An, nhịn đau nhét tinh hạch vào trong đó.
Dạ Du vẻ mặt ủ rũ xoay người, chuẩn bị ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Ở sau lưng cậu, Tô Tử An chậm rãi mở mắt.
Cậu ta ngơ ngác nhìn bóng lưng của Dạ Du, khàn giọng nói: "Anh..."
Giọng nói của Tô Tử An gần như không thể nghe được, nhưng Dạ Du nhạy bén bắt được một tiếng gọi kia, đột ngột quay lại.
Nhìn thấy Tô Tử An đã tỉnh lại, Dạ Du trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được, cậu cảm thấy uất ức và buồn bực vì bị lừa.
Có phải cậu cố tình lừa gạt tinh hạch của tôi hay không? !
Nếu không thì tại sao sớm không tỉnh muộn không tỉnh? Lại tỉnh lại ngay sau khi ăn tinh hạch.