Sáng sớm Vi Đống đã lên vào văn phòng khối 11, muốn làm gì không cần nói cũng biết.
Lâm Túc đi ra từ cầu thang: “Thật ra cậu ta nghĩ đúng, chỉ tiếc, thân phận của tôi là giả, sinh nhật của tôi là giả, tôi…”
Capreolus thuần thục: “Nhưng cậu đẹp là thật.”
“…” Bước chân Lâm Túc khựng lại, sau đó liếc nó một cái: “Bớt xem mấy chương trình truyền hình lại.”
Nó làm bộ lơ đãng đổi đề tài: “… Vậy tiếp theo cậu định làm gì?”
Lâm Túc độ lượng không truy cứu: “Tạm thời không cần phải xem vào, bây giờ tôi đã thu hút sự chú ý của Vi Đống, cậu ta nhất định sẽ xin “Thiên Sư đứng sau lưng giúp đỡ…”
Nói vài câu đã đến lớp học.
Ánh sáng ban mai mờ ảo, chỉ có lác đác vài học sinh trong lớp.
Một tia nắng lúc bình minh đâm thủng tầng mây, xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong mắt, mắt Lâm Túc như bừng lên tia sáng.
“Ý niệm thiên sư sinh ra, hình như phong phú hơn người bình thường nhiều.”
“!!!”
Capreolus kinh ngạc nhìn Lâm Túc: Nó cứ nghĩ chỉ lấy một ít ý niệm trên người người uỷ thác, không ngờ Lâm Túc không bỏ qua cho bất kỳ ai trong cuộc, ai cũng không buông tha!
Một lúc sau, nó hé môi: “… Cậu giống y như thương nhân không muốn về tay không.”
Lâm Túc thong thả ngồi xuống chỗ ngồi.
“Tôi chỉ muốn tối đa hoá lợi ích.”
Capreolus nhớ lại dáng vẻ chạy xuôi chạy ngược của Vi Đống lúc sáng sớm, cũng không biết là cậu ta đang cố gắng vì ai.
“Nhưng tôi có cảm giác, cậu đang tát ao bắt cá.”
“…”
Lâm Túc coi lời đánh giá của Capreolus là vớ vẩn, không thèm để ý tới.
Giờ ra chơi, y lại đi tìm Bùi Cận.
Lời nguyền đã được giải trừ.
Cũng nên bổ sung niệm lực, hôm qua y chấp bút sửa lại mệnh cách của Bùi Cận về đúng chỗ.
Lúc này, Bùi Cận đi ra từ phòng học, sắc mặt tốt hơn hôm qua rất nhiều. Thấy Lâm Túc, ánh mắt cậu sáng lên, hiếm khi lộ vẻ dịu dàng: “Đàn em Lâm.”
Mặc dù gọi “đàn em”, nhưng trong giọng nói lại lộ ra vài phần tôn kính: “Hôm qua tôi không mơ thấy ác mộng nữa.”
Lâm Túc cười với cậu: “Còn gì nữa không?”
Bùi Cận ngạc nhiên, trong khoảng thời gian này, thứ khiến cậu phiền não nhất chính là ác mộng, bây giờ được Lâm Túc nhắc nhở, cậu mới phát hiện cảm giác mơ hồ trong đầu cũng đã biến mất.
Bùi Cận ngạc nhiên: “Tôi thấy tinh thần rất sảng khoái, kỳ thi chiều nay có thể…”
Một giọng điệu chế giễu bỗng vang lên: “Trạng~ thái~ rất~ tốt~”
Lâm Túc nhìn về phía phát ra âm thanh.
Nhóm người lần trước nghị luận về Bùi Cận đang tụ tập ở một chỗ, một nam sinh trong đó vừa bắt chước vừa cười, vài người trao đổi bằng ánh mắt rồi bật cười “Ha ha”.
Ánh mắt Bùi Cận lập tức trầm xuống.
“Mấy người các cậu không có việc gì thì đi làm bài đi!”
Lớp trưởng Hà Thiến đúng lúc đi ngang qua, em nhíu mày mắng một câu rồi lại nói với Bùi Cận: “Cậu đừng để ý đến bọn họ, cậu điều chỉnh trạng thái cho tốt là được, chiều thi cố lên nhé.”
Một nam sinh mỉa mai: “Ồ~ thì ra con gái các cậu thích kiểu tiểu bạch kiểm như này.” Cậu ta lại liếc mắt nhìn Lâm Túc: “Nhìn mặt cũng được, không đi đường nổi nữa rồi hả?”
Hà Phiến tức đến mức đỏ bừng mặt: “Cậu…!”
Lâm Túc lên tiếng: “Mấy nữ sinh nhìn thấy các cậu là chạy đi như bay ấy nhỉ.”
Hà Phiến lập tức cười khúc khích: “Phụt!”
Nam sinh đó đập bàn đứng dậy: “Mày mẹ nó…”
Chưa kịp xả giận thì đã bị một tiếng la chói tai cắt ngang: “Trịnh Phi, em làm gì đó?” Chủ nhiệm lớp xuất hiện ở cửa, cô liếc mắt nhìn mấy người: “Nếu các cô các cậu còn tụt khỏi top 200 thì chuẩn bị mời phụ huynh đi!”
Trịnh Phi nghẹn họng ngồi về chỗ.
Chủ nhiệm lớp nói xong thì rời đi.
Phía sau cửa lớp im lặng trong vài giây, Lâm Túc quay đầu hỏi Bùi Cận: “Lúc anh rớt khỏi hạng nhất là xếp thứ mấy?”
Bùi Cận xấu hổ mấp máy môi: “Mười tám.”
Lập tức, cơn xấu hổ lớn hơn lại ập xuống đầu mấy người kia.
Hà Thiến không khách sáo bật cười.
Trong tiếng cười trong trẻo như chuông bạc của em, Lâm Túc vỗ vai Bùi Cận: “Kỳ thi chiều nay, cậu chắc chắn sẽ làm tốt.”
Bùi Cận cũng cười: “Ừm.”
Lâm Túc liếc mắt nhìn bóng dáng im lặng lạ thường ở trong lớp, rồi không thèm để ý quay người bỏ đi.
Ngoài hành lang, Capreolus thầm cảm thán: “Người thuộc top 200 lại đi chế giễu top 20.”
Lâm Túc giải thích cho nó loại tâm lý này: “Có một loại kɧoáı ©ảʍ tên là tham sống sợ chết trong bùn lầy.” (Câu này mềnh cũm không hiểu 🥲)
Capreolus lại thở dài trước cách dùng từ chính xác của y.
…
Lâm Túc nhân lúc nghỉ trưa hẹn Bạch Vô Thường lên sân thượng.
Bạch Vô Thường nhẹ nhàng đáp xuống đất, vạt áo bay phấp phới, đánh giá xung quanh một lượt rồi khen ngợi: “Chỗ này tốt đấy.”
Buổi trưa chính là lúc dương khí thịnh nhất.
Sân thượng dưới ánh mặt trời lại vì câu nói này mà giảm đi vài độ, được Bạch Vô Thường khen “tốt” tất nhiên không chỉ vì phong thuỷ “tốt”.
Lâm Túc không muốn nghe mấy chuyện ma quỷ trong trường, y giơ tay ngăn cái miệng hứng khởi của Bạch Vô Thường, lấy ra tờ giấy đưa cho hắn.
“Danh sách mà cậu muốn.”
Bạch Vô Thường nhận lấy, liếc mắt nhìn qua rồi mỉm cười: “Ồ… cảm ơn nhiều.”
Lâm Túc cũng không có quá nhiều tình cảm thương xót.
Người bình thường muốn kéo dài tuổi thọ, hoặc là dựa vào việc tích đức, hoặc là dựa vào cướp đoạt vận khí. Những người trên danh sách không có ai là không thuộc dạng sau, thông qua việc cướp đoạt số mệnh của người khác để tránh âm sai.
“Thế này đỡ việc hơn nhiều, chỉ cần đến Hiệp hội giám sát Thiên Sư làm thủ tục bổ sung.”
“Hiệp hội giám sát Thiên Sư?”
“Đúng vậy, gần đây vừa thay hội trưởng mới, phong cách làm việc rất quyết đoán.”
Lâm Túc chỉ biết Hiệp hội Thiên Sư: “Thành lập từ bao giờ?”
Vẻ mặt Bạch Vô Thường bỗng có chút vi diệu.
Ba phần muốn nói, bảy phần lại muốn thôi, cuối cùng ra vẻ thương hại, như đυ.ng vào đồ sứ dễ vỡ: “Mười năm trước, thành lập sau khi cậu rơi vào giấc ngủ sâu… Ài, không nên nhắc đến chuyện đau lòng của cậu.”