Mệnh Tiên

Chương 7: Người uỷ thác thứ nhất (7)

Cậu ta muốn chắc chắn sẽ không xảy ra sơ suất nào.

Chỉ làm Bùi Cận học kém đi thì chưa đủ an toàn… Tốt nhất là xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó.

Ví dụ như bị đứt tay, mù mắt, không bao giờ tham gia thi cử được nữa, xem cậu ta làm sao cướp xuất tuyển thẳng của mình được nữa.

Vi Đống cân nhắc một lát, trước mặt bỗng nhiên nổi lên một cơn gió.

Rèm cửa bị gió thổi cuốn lên, sách trên bàn lật vài trang tạo ra tiếng loạt xoạt.

Cậu ta tạm thời thu hồi suy nghĩ, đứng dậy đóng cửa sổ lại.

Vừa ngồi xuống, ánh mắt cậu ta đột nhiên dừng lại.

Trên bàn xuất hiện một tấm bùa Văn Xương.

Hô hấp của Vi Đống ngừng lại: Không phải cậu ta đặt bùa Văn Xương ở túi bên sườn cặp sao, nó ở trên bàn từ bao giờ? Không lẽ lúc lấy đồ đã tiện tay mang ra?

Tim cậu ta đập thình thịch, chuẩn bị cất lại.

Mở sườn cặp ra.

Rắc! Cây bút máy rơi xuống đất.

Trong phòng trở nên yên tĩnh, đồng tử của Vi Đống co chặt lại, máu toàn thân như đông cứng…

Cặp sách, bùa Văn Xương nằm im trong cặp sách.

Cậu ta ngây ra hai giây, ném lá bùa đang cầm trên tay đi! Lá bùa đỏ tươi nằm trên mặt đất, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng tim đập.

… Cái kia là của ai?

Sao lại xuất hiện trong phòng của cậu ta? Suy nghĩ của cậu ta rối bời, một đáp án kỳ lạ sợ hãi chậm rãi dâng lên từ đáy lòng cậu ta.

Rõ ràng, Vi Đống hạ tầm mắt.

Đúng lúc nhìn thoáng qua đồng hồ ở góc bàn, vừa qua mười hai giờ đêm.

“… Ngày mai trả lại.”

Nỗi sợ hãi sắc bén dâng lên đến cổ họng.

Cậu ta chưa kịp tìm cớ tự trấn an bản thân thì gần đó bỗng vang lên một tiếng “bộp”.

Tượng Thần cậu ta vừa đặt đã rơi trên mặt đất.

Như bị đánh vỡ phòng tuyến tâm lỹ cuối cùng, Vi Đống hoảng sợ hét lên một tiếng, cả người run rẩy, mặt cắt không còn một giọt máu.



Sáng sớm hôm sau, Lâm Túc tới trường học.

Y xuyên qua hành lang đi về phía lớp học, tiện tay trả lời tin nhắn.

Những người cùng nghề này có một ứng dụng trò chuyện tên là Weixin, không biết là nhân tài nào phát triển, mỗi khi có tin nhắn đến sẽ lại xuất hiện một câu “Wei, xin” ở phía trên.

Vừa như hô gọi, không có chút lịch sự nào.

Capreolus ló đầu nhìn nói: “Đang xem gì vậy?”

“Tin nhắn của Bạch Vô Thường, nói đã giúp chúng ta đưa đồ qua.” Lâm Túc tắt điện thoại: “Nhưng hắn nói đồ vật linh tinh trong phòng Vi Đống quá nhiều, lúc xoay người rời đi không cẩn thận làm đổ một cái.”

Capreolus không quan tâm: “Không sao.”

Lâm Túc cũng không để trong lòng: “Đổ thì đổ, nâng dậy không phải được rồi sao.

Nhưng niệm lực của y cũng khôi phục được kha khá, xem ra Vi Đống đã thật sự coi y là…

Tà ma.

“Hơn nữa, cậu vẫn luôn cần thận. Hôm qua trước khi trả bùa về còn trừ tà nữa.”

“Dù sao cũng là đồ tôi đã từng “nhận”, cho dù yểm chú có phải do tôi hạ hay không, đã “nhận” thì khi “trả” lại không thể dính âm tà, nếu không sẽ trái với đạo.”

Lâm Túc tiếp tục đi lên lầu: “Hơn nữa còn có Quan giám sát, cũng không biết cách làm việc ra sao.”

Capreolus hé lộ chút thông tin: “Nghe nói là người rất lạnh lùng, bất cận nhân tình.”

Ánh mắt nó thoáng chút thở dài: “Bây giờ cậu một nghèo hai trắng, nếu xảy ra chuyện gì thì chỉ có thể hy sinh sắc thôi.”

“…”

Lâm Túc dùng một tay tóm lấy nó, dạy dỗ: “Từ thân đến tâm ta đều thuần khiết không tỳ vết.”

Đang nói chuyện, đúng lúc đi đến đầu cầu thang.

Một bóng dáng quen thuộc thoáng lướt qua tầm mắt, một người một linh hồn chợt dừng lại.

Trong văn phònh khối 11.

Một lúc nữa mới vào tiết tự học, thầy cô cũng chưa đến, trong văn phòng không có một bóng người.

Sắc mặt Vi Đống hết xanh lại trắng, vội vàng đến một bàn làm việc lục lọi từ trong ra ngoài.

Quá kỳ lạ, học sinh lớp 11 kia quá kỳ lạ…!

Cậu ta tin thứ đó, nếu không cũng không bị doạ sợ.

Một chồng tài liệu bị lật bừa bộn, Vi Đống tạm thời không rảnh quan tâm. Mãi đến khi tìm thấy một quyển “Hồ sơ học sinh” ở dưới đáy ngăn kéo, cuối cùng cậu ta cũng thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Lật đến một trang trong đó, cậu ta cầm điện thoại chụp lại.

Khoé miệng Vi Đống bất giác cong lên, mang theo sự quỷ dị điên cuồng mà chính cậu ta cũng không nhận ra.

Làm xong mọi chuyện, cậu ta qua loa dọn dẹp lại tài liệu rồi mau chóng rời khỏi văn phòng.



Bóng dáng mau chóng biến mất ở cuối cầu thang.

Ở đầu kia của hành lang phía sau.

Ánh sáng mờ mờ bao phủ đầu cầu thang, Lâm Túc và linh thức im lặng đứng dựa vào tường, nhìn theo bóng sáng thức khuya dậy sớm kia.

Một lúc lâu sau, Capreolus lên tiếng trước: “… Cậu ta còn dậy sớm hơn cả lớp buổi sáng sớm.”

Lâm Túc bình luận: “Về chuyện hại người, cậu ta luôn tin trời không phụ kẻ cần cù.”

Capreolus phụ hoạ: “Giống như việc thất bại, cậu ta luôn luôn thành công.”(1)

(1)Đoạn nì nghĩa là Capreolus đang nói móc Vi Đống á, kiểu thất bại luôn là việc mà cậu ta làm thành công nhất ó.