Mệnh Tiên

Chương 6: Người uỷ thác thứ nhất (6)

Đợi bóng dáng đó biến mất ở cuối hàng lang, Capreolus cuối cùng cũng hiện ra, nhìn chằm chằm Lâm Túc rồi mở miệng: “Cậu như túi Càn Khôn vậy.”

Lâm Túc vẫn giữ dáng vẻ ung dung: “Sâu không lường được?”

“Chứa được nhiều.”

“…” Lâm Túc khẽ liếc nó: “Mười bảy năm không có ai nói chuyện với cậu, nghẹn đến hỏng rồi đúng không?”

Capreolus ngượng ngùng cúi đầu: “… Ừ.”

Sau đó, nó lại thấy không quen ngẩng đầu lên: “Vậy mà lần này cậu không ăn miếng trả miếng?”

Tay Lâm Túc đặt trên tay nắm cửa, nghe thấy vậy thì quay đầu, vẻ mặt trong sáng như băng tuyết: “Đây là phòng ốc sơ sài, chỉ có đức hạnh của tôi mới cao sang.”

“…”

Capreolus nghẹn lời, đành đổi đề tài: “Tấm bùa Văn Xương kia, cậu định giải trừ bóng đè rồi mới trả về đúng không? Chẳng trách lúc đó cậu lại không đốt.”

Lâm Túc không tỏ ý kiến, khoé miệng cong cong không nói chuyện.



Mười giờ tối, Lâm Túc từ trường học về nhà.

Căn hộ y đang ở nằm trong khu chung cư lớn.

Qua mười bảy năm, nơi ở trước đây đã biến thành khu chung cư cũ. Nếu tỉnh lại muộn hai ba năm, có lẽ y đã bị phá bỏ di dời cùng với căn nhà.

Toàn bộ đồ nội thấy bằng gỗ đều đã được chuyển vào nhà mới.

Kiểu trang trí phong cách Trung Hoa giữa các nhà cao tầng hiện đại trông không lạc quẻ mà ngược lại giống như một động thiên phủ đệ có vẻ đẹp khác lạ.

Nhưng hiện tại, trong phủ đệ lại có một vị khách.

Lâm Túc đứng trong phòng khách, bình tĩnh nhìn một người đàn ông mặc quần áo màu trắng dài, đội mũ đang thanh nhã ngồi trên sô pha, như hoà làm một với đồ nội thất Trung Hoa, tựa như đối phương mới là chủ nhân căn nhà.

“Bạch Vô Thường.”

Bạch Vô Thường nhâm nhi ly trà, ý bảo: “Ngồi đi, nhà mình mà.”

Capreolus cảm thán: “Hoá ra hắn cũng biết đây là nhà cậu…”

Lâm Túc không muốn gia nhập trò khôi hài hoang đường này.

Y tiện tay lấy áo ngoài màu xanh đen ở trên giá khoác bên ngoài áo sơ mi trắng, rồi ngồi xuống bên cạnh Bạch Vô Thường.

“Sao hôm nay lại có nhã hứng đột nhập nhà dân vậy?”

Bạch Vô Thường nghẹn lại, buông ly trà: “Gần đây đều nghe nói cậu đã tỉnh.”

Lâm Túc gật đầu.

“Đều” trong lời nói của Bạch Vô Thường hẳn là bao gồm đồng liêu ba giới thượng, trung, hạ. Ba nghìn thế giới có rất nhiều chức vị, ví dụ như Vô Thường, Thành Hoàng, Đông Nhạc Đại Đế vân vân, đều là chức quan trong đó.

Trong đó, Mệnh Tiên là một chức rất cao.

“Muốn đến thăm cậu nhưng thật sự không rảnh.” Bạch Vô Thường đỡ trán cười khổ: “Hôm nay nhân lúc Bát gia trực ban, tôi dùng kỳ nghỉ phép để đến đây gặp cậu đấy.”

Bát gia chính là cộng sự của hắn - Hắc Vô Thường.

“Kỳ nghỉ phép?”

Sau mười bảy năm, Lâm Túc hơi không theo kịp sự thay đổi của thời đại. Y lấy điện thoại ra tra cứu sau đó rất kinh ngạc, kỳ nghỉ phép này đến cả quỷ cũng không tha!

Đúng là đáng chết.

Hai người lên tiếng chỉ trích một hồi.

Lâm Túc nói đến miệng lưỡi khô khốc, dừng lại uống ngụm trà Mao Tiên năm 1982, vừa mới uống hai ngụm trà, bên cạnh vang lên tiếng thở dài làm màu.

Bạch Vô Thường ra vẻ vô tình mở miệng: “Ài… gì nhỉ, gần đây có vài người đổi mệnh để trốn quỷ sai, khiến Diêm La Vương điện hạ rất đau đầu. Tôi biết cậu còn uỷ thác, cậu xem có thời gian lật sổ Mệnh Cách giúp bọn tôi tìm nhanh hơn…”

Lâm Túc khựng lại, liếc nhìn hắn: “Cậu nghỉ phép cũng không hẳn là nghỉ nhỉ.”

Vẫn mang theo công việc.

“Có thù lao, có thù lao…” Bạch Vô Thường tỏ vẻ tốt bụng nói: “Diêm La Vương điện hạ nói có thể cho cậu ba vạn tiền thấy.”

“…” Lâm Túc xin miễn: “Tôi vẫn đang ở dương gian.” Đừng có vớ vẩn.

Nhưng gần đây ban ngày cũng không bận lắm.

Lâm Túc suy nghĩ một lát rồi vẫn đồng ý: “Chuyện thù lao để sau hẵng nói.”

Bạch Vô Thường: “Cũng được, dù sao sau này vẫn còn nhiều cơ hội để quan trên giúp đỡ lẫn nhau.”

Lâm Túc: “…”

Y mở cửa sổ tiễn khách: “Đêm đã khuya, tiễn khách.”

Bạch Vô Thường đang từ tốn leo ra ngoài cửa sổ thì bị gọi lại.

Lâm Túc: “Khoan đã, nếu đã ra ngoài thì tiện đưa đồ giúp tôi luôn.”

“?”



Màn đêm buông xuống, mùa hè vào ban đêm không có gió nên hơi oi bức.

Vi Đống bực bội ngồi ở trước bàn.

Cậu ta vừa nổi trận loi đình với người giúp việc trong nhà. Đã bảo là đừng đυ.ng vào những thứ cậu ta bày ra, không nghe hiểu tiếng người hả!

Trong phòng cậu ta bày đủ loại “đồ phong thuỷ”, có tượng thần, tranh, bùa, hoa quế diệp, dùng để cầu may, tăng vận khí, vị trí bày bố đều có quy tắc…

Kết quả người giúp việc bưng sữa bò vào lại làm lệch vị trí tượng thần của cậu ta!

Có biết sẽ ảnh hưởng đến việc thi cử, huỷ hoại tương lai của cậu ta không hả?

Vi Đống đuổi người giúp việc đi, lại để tượng thần vào vị trí cũ.

Bên ngoài thì cậu ta co ro rụt rè, nhưng về nhà thì ngang ngược hơn ai hết, nhất là khi nhớ đến chuyện sáng nay ở trường học, nỗi bất an dần biến thành ác niệm.

Đợi đến cuối tuần… không, ngày mai… ngày mai lấy được bùa về cậu ta sẽ đi tìm “đại sư”.