Trước khi đến đây Vi Đống đã nghĩ sẵn ở trong đầu.
Hỏi kiểu gì? Hỏi cái gì?
Cậu ta vẫn chưa xác nhận được tình hình, không thể hiểu hiện quá chột dạ. May mà với tuổi tác của cậu ta, cơ thể cao hơn người bình thường một chút, tóm lại, nắm quyền chủ động trong tay mình trước đã…
Thấy Lân Túc đi tới, cậu ta vội mở miệng trước: “Tôi là bạn học của Bùi Cận, có việc muốn tìm cậu.”
Vi Đống nhìn xung quanh, chỉ chỉ vào phòng học chức năng ở phía bên kia: “Chúng ta qua đó nói chuyện nhé?”
Lâm Túc tò mò trong hồ lô của cậu ta đang bán thuốc gì: “Được thôi.”
Phòng học chức năng cách chỗ này một khoảng.
Học sinh đều ra ngoài hành lang đứng cười đùa, căn bản sẽ không chú ý tới chỗ này.
Cửa vừa đóng lại, Lâm Túc hài lòng nhận xét: “Đây đúng là nơi nói chuyện của người có học thức uyên thâm, không tiếp đón những kẻ tầm thường.”
Lời Vi Đống đang định nói bị nghẹn lại.
Cậu ta cố gắng kiềm chế không sửa lại cách giải thích của đối phương, kéo đề tài trở lại: “Đàn em, hôm nay tôi thấy cậu đi tìm Bùi Cận, hai người…”
Nhắc tới Bùi Cận, giọng nói của cậu ta yếu đi một chút: “Hai người quen nhau sao?”
Lâm Túc nhìn cậu ta, nhẹ nhàng nói: “Sao anh không đi hỏi đàn anh Bùi?”
Vi Đống bị hỏi đến nghẹn lại! Cảm giác bất an lại ập đến. Nhưng cậu ta nhìn thấy ánh mắt ôn hoà của y, hàng mi phủ bóng mỏng như hàng sứ dễ vỡ lại cảm thấy là do mình nghĩ nhiều.
Cậu ta đè nén cảm xúc, tránh nặng tìm nhẹ: “Tôi thấy cậu lấy bùa Xương Văn của Bùi Cận, đó là bùa thầy giáo xin cho các bạn học trong lớp, cậu… có thể cậu không hiểu, loại bùa này người khác cầm cũng không dùng được.”
Capreolus đang nghe lỏm không nhịn được liếc nhìn.
Vẻ mặt Lâm Túc không thay đổi, hỏi: “Cho nên cậu muốn tôi trả bùa Văn Xương cho cậu?”
“Đúng…” Vi Đống mở miệng, lại cảm thấy lời này hơi kỳ lạ, lập tức nói thêm: “Tôi sẽ đưa cho Bùi Cận, tôi là ban cán sự lớp, sẽ phụ trách những việc này.”
Lý do này cũng quá giả dối rồi.
Nhưng thật ra cậu ta đang muốn thăm dò.
Nếu Lâm Túc trả nó cho cậu ta, vậy thì không sao, cậu ta chỉ cần tìm cơ hội lén đưa cho Bùi Cận, còn nếu không trả cho cậu ta, vậy cũng nói rõ Bùi Cận đã nhận ra gì đó.
Cậu ta phải mau chóng nghĩ ra cách khác.
Vừa dứt lời, người trước mặt im lặng hai giây.
Lâm Túc không nói gì, chỉ lặng lặng cười nhìn về phía cậu ta.
Không hiểu tại sao, mồ hôi sau lưng Vi Đống đột ngột túa ra. Cậu ta há miệng thở dốc như muốn nói gì đó thì nghe thấy Lâm Túc mở miệng: “Được thôi.”
“Được… hả?”
Lâm Túc bày ra dáng vẻ rất dễ nói chuyện: “Tôi chỉ mượn thôi, ngày mai sẽ trả.”
Vi Đống không ngờ y lại lập tức đồng ý, cậu ta hơi nghi ngờ, nhưng lại cố gắng giữ bình tĩnh: Người trước mắt chẳng qua chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi, có thể có năng lực gì được? Cho dù có xảy ra chuyện gì đó thì sau lưng cậu ta vẫn còn có “đại sư”.
“Vậy cậu nhớ trả lại.”
Lâm Túc cười cười, bảo đảm: “Tôi sẽ mau chóng trả lại.”
Đúng lúc đó, chuông báo vào lớp vang lên.
Vi Đống nén cảm giác kỳ lạ, quay đầu rời đi.