Mệnh Tiên

Chương 4: Người uỷ thác thứ nhất (4)

Đối phương để ngăn Bùi Cận lật ngược tình thế, thậm chí còn định trực tiếp cắt đứt tương lai của cậu ta.

Capreolus cũng co rúm lại: [Thật độc ác.]

Bùi Cận mím chặt môi, “...Có cách nào phá giải không?”

Lâm Túc liếc nhìn cậu ta, “Trước tiên hãy đưa cho tôi thứ cậu đang giữ trong túi đựng văn phòng phẩm.”

Bùi Cận phản ứng một lúc, “Cậu nói ‘bùa Văn Xương’* à?” Anh nhíu mày, “Mỗi người trong lớp đều có một cái, là chủ nhiệm xin hộ chúng tôi tuần trước. Thầy ấy không thể...”

*Bùa Văn Xương là một loại có tác dụng hỗ trợ học hành, thi cử, đỗ đạt cho người sử dụng.

Lâm Túc nhẹ nhàng, “Giữa chừng còn qua tay ai nữa.”

“...Lớp phó học tập.” Vi Đống.

Nếu anh không nhận được suất cử tuyển, người thay thế cũng là Vi Đống.

Bùi Cận lập tức hiểu ra. Cậu ta nắm chặt nắm đấm, cố gắng kìm nén cơn giận, giữ bình tĩnh, “Tôi cần đưa riêng cho cậu không?”

“Không cần.” Lâm Túc nhớ lại ánh mắt mạnh mẽ kia, khẽ mỉm cười, “Cứ đưa trực tiếp cho tôi trước mặt mọi người.”

***

Lâm Túc lấy bùa Văn Xương rồi quay về.

Trong lớp học, Vi Đống thấy người vừa đi, lập tức đứng dậy. Từ lúc Lâm Túc xuất hiện ở cửa lớp, gã đã cảm thấy bất an trong lòng.

Và bây giờ Lâm Túc đã lấy đi bùa Văn Xương.

Chỉ có gã biết trong lá bùa đó có cài cắm “thứ” gì.

Phải chăng Bùi Cận đã phát hiện ra điều gì?

Vi Đống lo lắng đến mức không thể ngồi yên, vài bước đến trước mặt Bùi Cận, giả vờ dò hỏi, “Bùi Cận, bùa Văn Xương chủ nhiệm xin hộ chúng ta, sao cậu lại đưa cho người khác?”

Bùi Cận lạnh lùng nhìn chằm chằm gã hai giây, đôi mắt đen như mực.

Vi Đống sợ hãi lùi nửa bước, Bùi Cận quay đầu bỏ đi.

Một nam sinh bên cạnh thấy vậy, vỗ vỗ Vi Đống nói, “Thôi thôi, đừng quan tâm cậu ta, dạo này tâm trạng Bùi Cận không tốt.”

Vi Đống lập tức đổi sang nụ cười nhẫn nhịn, bộ dáng như thể nhường nhịn Bùi Cận, “Là tớ không phải, đúng là chọc vào chỗ đau. Hơn nữa vì chuyện suất cử tuyển... có lẽ cậu ấy cũng không muốn để ý đến tớ.”

“Chậc, thành tích tốt đâu phải lỗi của cậu.”

Họ đang nói chuyện, bên cạnh lớp trưởng Hà Thiến đột nhiên có cảm giác khó chịu, cô ngắt lời, “Bùi Cận cũng đâu có nhắc đến chuyện suất cử tuyển.”

Vi Đống lập tức im lặng ngượng ngùng, cười gượng rồi quay về chỗ ngồi.

Nỗi bất an trong lòng gã càng lúc càng mạnh.

Nhưng nghĩ đến ánh mắt của Bùi Cận, gã lại không dám thăm dò thêm. Chỉ có thể tìm một lối thoát khác:

Học sinh đến tìm Bùi Cận kia, trông có vẻ khá yếu ớt.

***

Trên ghế, Lâm Túc bóp nhẹ lá bùa trong tay.

Sợi dây đỏ quấn quanh đầu ngón tay anh, Capreolus ghê tởm vươn móng vuốt cào một cái:

[Xui xẻo, mau đốt nó đi.]

Lâm Túc cất nó đi, “Không vội, để lại còn dùng được.”

Ánh mắt bên cạnh lập tức trở nên phức tạp: [...Cậu thật sự nghèo quá.]

Cái gì rách nát cũng phải nhặt về nhà.

“...” Lâm Túc nhìn nó một cái đầy bao dung: Capreolus, còn gọi là hoẵng. Anh có thể đòi hỏi nó điều gì chứ? Anh không giải thích nhiều, Capreolus thấy vậy thì chọc anh:

[Cậu đừng có giả vờ, cẩn thận “Quan giám sát” trừng phạt cậu đấy.]

Lâm Túc suýt quên mất, “Đúng rồi, chuyện ‘Quan giám sát’ cậu nói lúc trước là sao?”

Khi anh vừa tỉnh dậy đã nghe nói “Quy tắc” cử một “Quan giám sát” xuống.

[Còn không phải vì lần trước cậu niệm lực cạn kiệt rơi vào trạng thái ngủ say, để tránh lặp lại vết xe đổ, bên trên đặc biệt cử một đại lão xuống giám sát cậu.]

“Đại lão?” Lâm Túc lơ đãng chống cằm, “Đại lão nào cơ?”

Lớn đến mức nào? Già đến mức nào?

Capreolus đột nhiên cười thích chí: [Hehe~]

“?” Lâm Túc ngồi thẳng lên, nhíu mày, “Cậu cười cái gì?”

[Hehehehehehehe...]

“...” Ha ha.

Một tay nắm chặt linh thức.

Trong lúc Lâm Túc vò nát Capreolus, một tiết học vừa hay kết thúc.

Chưa kịp thảo luận sâu hơn thì đã nghe một bạn học trong lớp gọi anh:

“Lâm Túc, có người tìm cậu kìa!”

Anh ngẩng đầu, thấy Vi Đống đang đứng ở cửa lớp học.

Ánh mắt giao nhau, Lâm Túc bỗng tỏa ra một vẻ mặt quái dị. Capreolus lập tức dựng thẳng toàn thân cảnh giác:

[...Cậu định làm gì?]

“Không phải nói muốn hấp thu niệm lực để sửa chữa tấm thân tàn tạ của tôi sao?”

Lâm Túc chậm rãi đứng dậy, “Cậu có biết không, sợ hãi, kính sợ cũng có thể khiến người ta khuất phục.”