Giọng nói đột ngột dừng lại. Hắn ta ngẩng đầu lên vừa hay đối diện với đôi mắt đen như mực của Bùi Cận.
Quần đồng phục sạch sẽ đã giặt đến bạc màu, đôi vai rộng chắc đỡ lấy chiếc áo sơ mi mỏng manh.
Bùi Cận vốn có khuôn mặt đẹp, lông mày rậm, mắt sâu. Có lẽ do thời gian gần đây không nghỉ ngơi tốt, mí mắt hằn một lớp thâm đen, nhìn thẳng vào như vậy, thật đáng sợ.
Mấy người lập tức im bặt, quay đầu đi, “Chậc...”
Bùi Cận thu hồi ánh mắt, đi về phía cửa sau, dừng lại trước mặt Lâm Túc. Mở miệng, giọng khàn khàn nói một câu “cảm ơn”, rồi hỏi, “Cậu tìm tôi?”
Lâm Túc gật đầu, “Tôi đến để hoàn thành ủy thác của cậu.”
Bùi Cận đột nhiên sững lại.
Cậu ta nhìn kỹ đối phương, ánh mắt mang vài phần thận trọng, “...Ý gì?”
Lâm Túc đứng trước mặt cậu ta, vẫn mặc đồng phục cùng trường. Thân hình gầy gò, sắc mặt xanh xao, trông chỉ như một “đàn em” quá đẹp trai và có chút bệnh tật.
Nhưng khi ánh mắt giao nhau, đáy mắt màu nhạt kia dường như có một sức hút.
[Cậu ta vẫn chưa tin cậu.] Capreolus nằm trên vai Lâm Túc: [Dù sao cái vỏ này của cậu trông quá...]
Lâm Túc, “Trẻ đẹp.”
Capreolus ngậm miệng lại.
Lâm Túc lấy điện thoại ra, giơ trang nhận đơn cho Bùi Cận xem, “Đơn hàng của cậu.”
Bùi Cận nín thở, bàn tay buông bên người nắm chặt lại. Ánh mắt dừng lại vài giây, như cuối cùng cũng dao động, ra hiệu với Lâm Túc về phía cuối hành lang,
“...Chúng ta đi bên kia nói chuyện.”
Những ánh mắt lấp ló từ lớp học phía sau đưa tới.
Trong đó có một ánh nhìn đặc biệt mạnh mẽ. Lâm Túc giả vờ không để ý, gật đầu đi theo, “Được.”
***
Đến cuối hành lang.
Xung quanh không có ai, Lâm Túc đi thẳng vào vấn đề, “Cậu bị bóng đè, tính ra đã được bảy ngày rồi.”
Bùi Cận đột ngột ngẩng đầu, “Cậu làm sao ——”
Chuyện gặp ác mộng, cậu ta chưa từng nói với ai.
Những cơn ác mộng liên miên suốt đêm tựa như làn khói đen đặc quánh bao phủ lấy cậu ta, khiến cậu ta rơi vào nỗi sợ hãi không thể gọi tên.
Đến ban ngày, trong đầu lại như bị che một lớp màn, khiến thành tích của cậu ta đột ngột tụt dốc. Trong chốc lát, sự đồng cảm, suy đoán, hả hê... từ bốn phương tám hướng như một tấm lưới dày đặc chụp lên người cậu ta. Dưới áp lực tinh thần kép, thần kinh của cậu ta đã bị kéo căng đến cực điểm ——
Bạn bè thực sự không chịu nổi nữa, đề nghị cậu ta đi tìm một bậc thầy phong thủy xem thử.
Bùi Cận vốn không bao giờ tin những thứ này.
Nhưng giống như cọng rơm cứu mạng duy nhất trong tuyệt cảnh, dù tin hay không cậu ta cũng chỉ có thể nắm lấy.
Và bây giờ, cậu ta cảm thấy tam quan của mình đang được định hình lại.
Lâm Túc liếc nhìn bát tự trên đầu Bùi Cận. Đáy mắt lấp lánh vàng nhạt, bát tự trong chớp mắt sắp xếp thành bàn, “Có người đã động vào hào Quan quỷ* của cậu.”
*Xét chung cho cả nam và nữ giới thì Quan quỷ thể hiện cho công danh, thứ bậc, tên, quan phủ, công an, kiện tụng, nhà nước, ngành tư pháp, lãnh đạo cấp trên. Với thiên tượng thì Quan quỷ là sấm sét, sương mù, khói, quỷ thần, đạo tặc. Để xét thi cử, học hành thì Quan quỷ là lên lớp, nghề nghiệp. Khi dùng để luận đoán thì Quan quỷ dùng để đoán đoán về nhà cửa là dinh thự; đoán về bản thân là trở ngại trì trệ; đoán về hôn nhân là mối lái, có sự giao tiếp với người khác phái; đoán về công nhân viên chức là quan chức; đoán về bệnh tật là bệnh khác thường; đoán về huynh đệ là sát kỵ.
Bùi Cận vô thức căng người, hỏi, “Điều này có nghĩa là gì?”
“Tuy mệnh cậu mang Thương Quan**, nhưng lại là hỷ dụng thần***, vốn nên là mệnh trạng nguyên. Bây giờ có người đã thay đổi mệnh cách của cậu...” Lâm Túc liếc nhìn luồng khí đen bám trên ngực cậu ta, đúng là vị trí của quân hoả, “Còn cho cậu gặp bóng đè nữa.”
**Thương Quan có thể coi là ngôi sao khắc hại vận làm quan, nam mệnh khắc con, nữ mệnh khắc chồng, là ngôi sao chủ về lao ngục nhưng cũng là ngôi sao của tài năng.
***Chính quan hoặc thiên quan là hỉ của dụng thần: được quý nhân cất nhắc, thăng quan tiến chức, thi đỗ đạt, trúng tuyển bầu cử, uy quyền tăng rõ rệt.