Mệnh Tiên

Chương 2: Người uỷ thác thứ nhất (2)

Lâm Túc rút khỏi hồi ức dài, một tay chống cằm, sự mệt mỏi do niệm lực thiếu hụt khiến đôi mày anh mang vẻ uể oải, nhưng ánh mắt lại dịu dàng và kiên định:

“Vận mệnh của ta do ta quyết định, không phải do trời.”

...Đệt, để cậu quyết định thì còn gì nữa! Chẳng phải cứ ngủ hoài sao?

Capreolus thấy anh thờ ơ, quả thực to gan, lập tức nhìn anh như nhìn một đứa con ngốc nghếch của nhà địa chủ:

[Cậu không thể phung phí niệm lực như vậy nữa.]

[Bây giờ cậu có hay buồn ngủ, dễ bị lạnh không? Đều là vì sức mạnh tinh thần của cậu quá mạnh, cơ thể hiện tại không chịu nổi thần cách của cậu.]

[Việc cấp bách hiện giờ là hấp thu niệm lực để hồi phục tấm thân tàn tạ như miếng giẻ rách của cậu đó!]

Lâm Túc kinh ngạc ngước mắt, “...” Capreolus nói chuyện hay thật.

Capreolus vô tri vô giác tiếp tục: [Niệm lực đến từ “niềm tin”, sự tôn sùng, tin tưởng, quy phục... của người khác đối với cậu đều có thể chuyển hóa thành niệm lực của cậu.]

Lâm Túc xoay xoay cổ tay, háo hức muốn thử, “Hiểu rồi, từ hôm nay bắt đầu làm bá chủ trường học.”

Giọng của Capreolus đột nhiên im bặt.

Đúng lúc đó, chuông hết giờ vang lên.

“Reng reng...” Lâm Túc đứng dậy, bước ra hai bước dưới ánh mắt ngày càng hoảng loạn của Capreolus, rồi quay đầu lại cười dịu dàng,

“Đùa thôi, đồ ngốc.”

[...] Capreolus.

Anh ngẩng đầu, tầm mắt vươn tới, bát tự sinh thần hiện ra ngay ngắn trên đầu mỗi người xung quanh.

Lâm Túc lấy điện thoại ra, màn hình sáng lên hiện ra một trang web.

Trang web đơn giản, góc trái trên có chữ “Túc”.

[Người ủy thác: Bùi Cận]

[Thân phận: Học sinh, đang học lớp 12(1) trường Trung học số một thành phố Tuân]

[Trạng thái: Đã nhận đơn]

“Đi thôi.” Lâm Túc mang theo điện thoại rồi bước ra cửa lớp, một tia vàng nhạt lấp lánh trong mắt anh, “Đi gặp người ủy thác đầu tiên của chúng ta thôi.”

***

Khu lớp mười hai ở bên cạnh.

Quạt trần kiểu cũ quay kèn kẹt trên đầu, gió thổi qua cửa sổ và cửa ra vào mở rộng, xua tan đi chút oi bức.

Lâm Túc đứng ngoài cửa sau, tiện miệng gọi một học sinh, “Xin chào, tôi tìm Bùi Cận.”

“Cậu tìm Bùi Cận à?” Học sinh đó có vẻ ngạc nhiên, rồi quay đầu nhìn về phía đầu lớp. Lâm Túc theo hướng nhìn, thấy một bóng lưng thẳng tắp, vai rộng lưng thẳng, như cây bạch dương thà gãy chứ không chịu cong.

“Cậu đợi một chút.”

Học sinh đó nói rồi bước vào lớp.

Cuộc sống lớp mười hai khô khan và nghèo nàn, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay cũng có thể khiến thần kinh mọi người căng thẳng —— huống chi là chuyện liên quan đến “thần học tập” Bùi Cận.

Lâm Túc vừa nói xong, mấy nam sinh ở cuối lớp đã quay đầu lại bàn tán nhỏ:

“Này, có người tìm Bùi thần kìa.”

“Còn gọi Bùi thần’ à? Không thấy hai kỳ thi gần đây cậu ta thi thế nào à, sớm đã rớt đài rồi.”

“Chậc chậc... Bảo sao dạo này mặt cậu ta cứ cau có.”

[Họ có thù với Bùi Cận à?] Capreolus lơ lửng trên không.

“Không có.” Lâm Túc liếc qua mệnh bàn của mấy người, nghe giọng điệu xem kịch vui của họ, “Chỉ là luôn có người thích xem cao ốc sụp đổ thôi.”

Capreolus lĩnh hội: [...Họ đều là dân cư phải phá bỏ nhà và di dời à?]

“...” Lâm Túc không nhịn được khen ngợi, “Cậu thông minh không giống linh thức của tôi.”

Trong khi nói chuyện, bên kia giọng nói bỗng cao lên một chút, như càng nói càng hăng:

“Này, những gì đăng trên diễn đàn không phải là thật sao?”

“Cái gì?”

“Nói Bùi Cận trước đây chắc chắn đã gian lận... không thì làm sao giải thích chuyện lúc nào cũng đứng nhất, điểm số lại đột nhiên tụt xuống?”

Một người trong số đó vừa nghe, lập tức phụ họa, “Thực ra tao đã muốn nói từ lâu rồi! Như cậu ta xuất thân từ huyện nhỏ, ít nhiều cũng có chút không trong sạch sẽ.”

Một giọng nói ngạc nhiên đột nhiên vang lên:

“Vậy sao cậu không nói sớm hơn?”

“...”

Quay đầu lại, thấy Lâm Túc tựa vào cửa, vẻ mặt tò mò.

Xung quanh lọt ra vài tiếng cười khúc khích.

Nam sinh kia bị nghẹn một hơi, mặt lập tức đỏ bừng. Hắn ta trừng mắt nhìn Lâm Túc chen ngang, vừa xấu hổ vừa tức giận, “Cậu là ai? Việc của cậu à ——”