Tí tách.
Nước đọng trên mái nhà rơi xuống mặt đất. Ở cuối con hẻm dài và tối tăm là một cửa hàng gần như bị che khuất bởi một tấm màn.
Một bóng người dài in trên lối vào.
“Thưa... thưa đại sư,” mở miệng là giọng của một học sinh trung học. Giọng nói đang vỡ trong thời kỳ dậy thì cố tình hạ thấp xuống khiến nó càng thêm khàn đặc, Vi Đống nuốt nước bọt, “Chỉ cần bát tự của đối phương là được phải không ạ?”
“Cậu lo lắng điều gì?”
Không thể nhìn rõ gương mặt của người đằng sau tấm màn, nhưng có một cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt như rắn độc toát ra từ khe hở của tấm màn, “Đã trả tiền rồi, tất nhiên tôi sẽ làm tốt việc cho cậu.”
Vi Đống thở phào nhẹ nhõm.
Gã cũng không muốn vậy, gã cũng bị bức bách mà thôi! Trường chỉ có một suất cử tuyển vào Đại học H, gã đã thi ba lần giai đoạn đều không qua được Bùi Cận kia, chỉ có thể nghĩ cách khác thôi.
Hơn nữa.
Bùi Cận chỉ là một kẻ nghèo, cho gã tài nguyên tốt thì có tác dụng gì?
Vi Đống nghĩ vậy, nhanh chóng an ủi bản thân.
Dù sao cũng là lần đầu làm chuyện này, gã lại lo lắng hỏi, “Đại sư, không có vấn đề gì chứ? Nếu đối phương cũng tìm người trong nghề này, liệu có bị tác động dội ngược gì không...”
“Ha.” Người đằng sau tấm màn như đang cười nhạo sự nhát gan của gã, nói một cách âm trầm, “Không đâu.” Nửa dưới gương mặt đang lộ ra nở một nụ cười tự tin.
“Ở thành phố Tuân đã nhiều năm không xuất hiện thầy phong thủy giỏi.”
Vi Đống hoàn toàn yên tâm, cười nói, “Vậy thì tốt.”
***
Một vầng trăng sáng treo trên đỉnh đầu.
Cùng lúc đó, ánh trăng trong trẻo chiếu vào một căn phòng ở thành phố Tuân soi sáng nội thất bên trong.
Đồ gỗ toát lên vẻ cổ kính, bụi bặm nhỏ li ti phủ trên sàn nhà, mặt tủ. Trên chiếc giường gỗ không xa, một thiếu niên mặc áo ngoài kiểu Trung Hoa đang nằm yên tĩnh.
Gương mặt như ngọc ấm, mái tóc đen mượt mà buông xuống trước trán.
Hàng mi dài khẽ rung động.
Lâm Túc chậm rãi mở mắt sau giấc ngủ dài.
***
Trường Trung học số một thành phố Tuân.
Là trường trọng điểm có tỷ lệ học sinh đỗ đại học cao nhất thành phố Tuân, trường học rộng rãi và thoáng đãng, cây xanh um tùm, các tòa nhà dạy học sắp xếp san sát.
Tuy nhiên, ngay lúc này trong lớp học.
Những học sinh đáng lẽ phải chăm chú nghe giảng lại tốp năm tốp ba hướng ánh mắt về phía một bóng hình ngồi ở cuối lớp gần cửa sổ ——
Đó là học sinh mới chuyển đến hôm nay.
Diện mạo tuấn tú, đường nét thanh thoát, lúc này đang chống đầu vào tay ngủ gật. Áo sơ mi trắng đồng phục phản chiếu ánh nắng, cả người như tỏa sáng.
Ánh mắt xung quanh dần dần thu về: Hóa ra thật sự có người trông như qua bộ lọc vậy...
Bên cửa sổ, Lâm Túc nhíu mày, lên tiếng trong ý thức:
“Capreolus, cậu cho tôi hiệu ứng ánh sáng à?”
Trước mặt lập tức hiện ra một vầng hào quang mờ ảo: [Ò.]
Đây là linh thức do niệm lực của Lâm Túc hóa thành, khi linh thức mới hình thành, anh đã tìm một cuốn bách khoa toàn thư về động vật để đối phương tự chọn một hình thể. Linh thức của anh quả nhiên không phụ lòng mong đợi ——
Trong hàng triệu loài động vật, nó đã chọn ngay Capreolus.
***
Lúc này, Capreolus vẫn đang tự mãn: [Cậu không mệt à, tôi cho cậu ánh sáng ngủ đấy.]
“Cậu chu đáo quá.” Lâm Túc không khỏi khen nó, “Sáng thêm chút nữa, cảm giác tôi có thể hôn mê luôn.”
Thánh quang chiếu rọi, trực tiếp lên thiên đàng.
Capreolus lập tức nhạy cảm, cảnh giác nói: [Đừng nói lời không may mắn! Cậu không thể hôn mê nữa đâu.]
Lâm Túc vừa mới tỉnh giấc sau mười bảy năm ngủ say.
Anh là “Mệnh Tiên” cai quản vận mệnh trong 3000 thế giới.
Mệnh Tiên chịu trách nhiệm đưa những vận mệnh bị con người thay đổi trái phép về đúng vị trí. Tuy nhiên mười bảy năm trước, giới phong thủy bỗng nhiên bùng nổ một cuộc “Nghịch thế cải mệnh” với quy mô lớn, trong chốc lát hàng vạn vận mệnh đã bị thay đổi.
Nhìn thấy ngày càng nhiều người bị cuốn vào khí vận này.
Tình thế cấp bách, Lâm Túc không có thời gian sửa từng cái một, chỉ có thể cưỡng ép đưa hơn vạn vận mệnh trở về đúng vị trí trong một lần. Từ đó, vận mệnh của tất cả mọi người trở lại đúng quỹ đạo.
Còn anh vì niệm lực cạn kiệt nên rơi vào trạng thái ngủ say.