“…” Lâm Túc: “Tôi không đau lòng.”
Bạch Vô Thường đã chìm vào nỗi đau: “Ôi! Niệm lực tan hết, ngủ say không tỉnh…”
Lâm Túc không nhìn được nữa, hít sâu một hơi: “Cậu từng ngủ mười bảy năm rồi à?”
Bạch Vô Thường giật mình ngừng lại.
Lâm Túc nói tiếp: “Đừng nói mười bảy năm, cậu đã nghỉ quá bảy ngày bao giờ chưa? Bảy ngày không làm việc, bảy ngày không cần tự hỏi, suốt bảy ngày chỉ nằm ở đó, năm tháng tĩnh…”
“Đủ rồi, không cần nói nữa!”
Bạch Vô Thường đột nhiên bị vạch trần, khoé mắt đỏ lên, giống như bị lệ quỷ nhập: “Nào có cái gì gọi là ngày tháng bình yên, chỉ có quỷ gánh vác thay cho cậu thôi!”
Hắn đi qua đi lại vài vòng, cái lưỡi dài rủ xuống dưới: “Đúng vậy, tôi chưa từng được nghỉ phép… Tôi tự nguyện đi làm! Tôi yêu công việc, căn bản không dừng được! À? Sao cậu không nói gì… đi làm ai mà không điên, ha ha ha ha…”
Cái lưỡi dài của hắn rung lên, đung đưa trong gió.
Lâm Túc vội vàng dịu dàng an ủi: “Được, cậu mau im miệng, cậu… cậu không sợ gió mạnh làm trẹo lưỡi à?”
Trước mặt yên tĩnh trở lại vài giây.
Sau đó Bạch Vô Thường thu lưỡi vào, lại trở thành một anh chàng đẹp trai điềm tĩnh.
Lâm Túc không ngờ hắn lại bị đả kích như vậy, bèn chuyển đề tài: “Tạm gác lại chuyện Hiệp hội giám sát, hai ngày nữa tôi định tham gia Hiệp hội Thiên Sư, các ngươi giúp tôi làm thủ tục được không?”
Bạch Vô Thường khó hiểu nhìn y: “Cậu cũng cần tham gia à?”
Y lời ít ý nhiều: “Tiện làm việc.”
Bạch Vô Thường nghĩ ngợi: “Được, nhưng âm sai không tiện ra mặt, hai ngày sau tôi sẽ tìm Thiên Sư ở dương gian đưa cậu đi.”
….
Hôm nay là thứ sáu, hai ngày sau là cuối tuần.
Hôm nay không cần đến trường, chuyện Hiệp hội Thiên Sư không vội, Lâm Túc trải qua hai ngày yên ả.
Rất nhanh đã tới thứ hai.
Tới trường học, Lâm Túc thấy bảng thông báo trước toà nhà học chính đang bị đám đông vây quanh, khá là náo nhiệt.
Nhất Trung là trường trọng điểm, rất coi trọng thành tích thi cử, mỗi lần thi xong đều sẽ dán bảng xếp hạng toàn khối tại bảng thông báo tương ứng của từng khối.
Thứ sáu tuần trước vừa thi xong, hôm nay là ngày thông báo kết quả.
“Hạng nhất… Bùi Cận, Bùi Cận!”
“Mẹ nó, Bùi Cận sống lại rồi à? Mặc dù điểm số kém trước đây, nhưng cũng cách hạng hai những hai mươi điểm!”
“Đệt, để tôi xem nào?” Học sinh chen chúc trước bảng thông báo.
“Quá đỉnh! Mẹ nó Bùi Cận quá đỉnh! Lần trước quả nhiên là do trạng thái không tốt nhỉ?”
…
Trong tiếng nghị luận sôi nổi.
Bùi Cận đứng giữa đám đông, vai lưng thẳng tắp trong chiếc áo sơ mi, cậu mấp máy môi nhìn tên được viết trên bảng.
“Bùi Cận, chúc mừng nhé!” Hà Thiến là người đầu tiên tới vỗ vai cậu, có vài học sinh ở xung quanh lần lượt tới chúc mừng, Bùi Cận chỉ khẽ gật đầu, không tỏ vẻ kiêu ngạo hay xấu hổ.
Đột nhiên ánh mắt cậu chuyển động, chạm phải ánh mắt của Lâm Túc đang đứng ngoài đám đông.
Cách dòng người, cuối cùng Bùi Cận cũng lộ ra nụ cười cảm kích, bạn học đứng bên cạnh thấy thế không khỏi kinh ngạc, ai cũng nhìn theo tầm mắt của cậu, lập tức ai cũng ngạc nhiên và tò mò.
“Ai vậy Bùi Cận?”
“… Là đàn em trước đây từng đến tìm cậu? Đẹp trai nha, hai người thân lắm sao?”
Lâm Túc không ở lâu, cũng hơi mỉm cười nhìn Bùi Cận, sau đó rời đi.
Y đi được vài bước, bỗng nhiên phía sau có người đuổi theo y: “Này này, Lâm Túc! Đợi đã.”
Y quay đầu, thấy lớp trưởng Trần Hữu đuổi theo.
Mặt Trần Hữu hơi béo, mũm mĩm, chạy vài bước mà đã thở hổn hển: “Cùng đến phòng học đi!”
Lâm Túc thả chậm bước chân: “Được.”
Trần Hữu ôm ngực, có chút sùng bái: “Cậu vừa nói chuyện với Bùi thần hả? Sao cậu quen Bùi thần vậy?”
Bước chân Lâm Túc khựng lại, im lặng: “… Bạn qua mạng?”
Duyên phận từ mạng, nên trân trọng mối nhân duyên này.
Trần Hữu: “???”
Chuyện Bùi Cận trở về với hạng nhất đã truyền khắp trường.
Lúc Lâm Túc bước vào phòng học, vẫn nghe thấy bạn cùng lớp đang thảo luận chuyện này, y đặt cặp sách xuống chỗ ngồi, thở dài trong ý niệm.
“Tôi hơi hiểu vì sao Vi Đống lại vặn vẹo rồi.”
Capreolus phụ hoạ: “Hả? Tại sao?”
Lâm Túc phân tích: “Ngươi xem, Bùi Cận thi được hạng nhất, mọi người chỉ chú ý tới việc Bùi thần quá đỉnh! Thành tích của Bùi Cận kém đi, mọi người chú ý tới việc Bùi thần rớt khỏi thần đài! Bùi Cận trở về ngôi vị số một, sự chú ý của mọi người là Bùi thần đã trở lại…”
Capreolus thương hại nói tiếp: “Vi Đống là người không được ai chú ý tới.”
“Nhưng đó cũng không phải là lý do để cậu ta cướp khí vận.” Lâm Túc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nếu cậu ta muốn được chú ý, rõ ràng cơ rất nhiều cách…”
Capreolus đang định gật đầu thì lại nghe thấy y nói: “Ví dụ như lên tin tức xã hội chẳng hạn.”
“…”
Nó khó khăn nói lảng sang chuyện khác: “Chuyện của Bùi Cận đã trở về quỹ đạo, uỷ thác này cũng kết thúc thuận lợi nhỉ?”
Đề tài về Bùi Cận được bàn tán sôi nổi ở trường suốt một buổi sáng.
Mãi đến giữa trưa mới gần lắng xuống.
Sau bữa trưa là thời gian nghỉ ngơi.
Lâm Túc ở trong phòng học nhắm mắt dưỡng thần, y đang ngả người tựa vào ghế để phơi nắng thì nghe thấy tiếng ồn truyền tới từ cửa lớp.
“Đệt… các cậu mau xem này…”
Có người trở về phòng học, kéo những bạn còn lại trong lớp tụm lại kinh ngạc.
“?” Lâm Túc mở mắt.
Chưa kịp nghe rõ xem nhóm học sinh kia đang nói gì thì lớp trưởng Trần Hữu đột nhiên chạy từ ngoài phòng học tới, cậu ta cầm điện thoại chạy về phía y.
“Đệt! Lâm Túc, cậu mau xem diễn đàn trường đi!”
Lâm Túc ngồi dậy, nhìn thấy một bài đăng đang lan truyền rộng rãi trên điện thoại của lớp trưởng, tiêu đề chữ đen được in đậm, mỗi một chữ đều gây chú ý… [Sự thật học thần Bùi Cận “trở về Thần đài”? Xin bùa, gọi hồn, nuôi quỷ!]
Bài đăng là biên lai “giao dịch” của Bùi Cận.