“Xin vui lòng đi đến cài đặt hình tượng nhân vật ảo của ngài.”
Trước mặt Hà Tích Nhạc hiện ra một tấm gương trong phòng trống, trong gương là hình ảnh hiện tại của Hà Tích Nhạc. Ở cột bên trái, hiển thị các thông số nhân vật có thể điều chỉnh.
Hà Tích Nhạc nghĩ một lúc, không điều chỉnh gì, cậu bấm chọn hiệu ứng mặt nạ.
Ngay lập tức, nhân vật đeo một chiếc mặt nạ lớn, che kín toàn bộ khuôn mặt.
Nhưng tầm nhìn của Hà Tích Nhạc không bị hạn chế.
Cậu hài lòng gật đầu.
—— Trước đây, Hà Tích Nhạc nằm trong bảo tàng, bị triển lãm suốt mười năm. Là một hiện vật quý giá, độc nhất vô nhị trong vũ trụ, hầu như tất cả người đến đế đô đều đến bảo tàng xem Hà Tích Nhạc, vì vậy trên mạng chắc chắn cũng có ảnh. Nếu cậu để lộ hoàn toàn diện mạo của mình, chắc chắn sẽ bị nhận ra.
Hà Tích Nhạc chỉ muốn trải nghiệm cuộc sống nơi đây, nên không muốn bị soi mói.
Cậu cài đặt trang phục cơ bản rồi nhấn vào mạng tinh hệ.
Mắt nhòe đi, Hà Tích Nhạc tỉnh lại, đã từ không gian trước đó chuyển đến một con phố.
Hai bên phố và cửa hàng trên Trái Đất không khác nhau mấy, từng căn xếp liền nhau, bán đủ thứ.
“Cá nướng ngon đây— hoàn toàn tự nhiên, không ô nhiễm, muốn thử không?”
“Hửm? Em bé à? Thử cái bánh nếp này đi, nhà làm đấy, đảm bảo rất ngon. Không ngon không lấy tiền.”
“Cơ giáp ảo mới nhập, đảm bảo chất lượng! Lựa chọn hàng đầu để lên bảng!”
Người qua lại tấp nập, khắp nơi đều là tiếng rao hàng.
Hà Tích Nhạc mở to mắt, tò mò nhìn xung quanh.
Hầu hết các dữ liệu trên mạng tinh hệ đều được thu thập từ chính người dùng, nếu người dùng không có yêu cầu đặc biệt, mạng tinh hệ sẽ không tự ý thay đổi, nên mọi thứ ở đây so với với Hà Tích Nhạc vẫn rất lớn.
Chiều cao của cậu thu hút sự chú ý của một số người, nhưng vì đeo mặt nạ, và là thiết bị đầu cuối tạm thời, có ký hiệu, mọi người thấy Hà Tích Nhạc, chỉ nghĩ rằng cậu là trẻ chưa trưởng thành, cố tình tạo thân thể loài người để trải nghiệm cuộc sống trên mạng tinh hệ.
“Trẻ con ở đâu thế này? Ha, nhìn cũng dễ thương thật.”
“Lại đây, để chị xoa đầu nào.”
Mặt Hà Tích Nhạc đỏ lên, tránh khỏi tay định xoa đầu.
Mọi người xung quanh không thấy sắc mặt của Hà Tích Nhạc, nhưng hiểu được hành động của cậu, không nhịn được cười. Có người trêu: “Thôi nào, đừng bắt nạt trẻ con thế chứ, lỡ nó bị ám ảnh, sau này trưởng thành, không muốn vào mạng tinh hệ nữa, lỡ tụt hậu với xã hội thì sao? Đến lúc đó ba mẹ nó đến tính sổ với cô là toi đấy!”
“Sao mà vậy được? Nếu họ đến tìm người, thì tôi lập tức thoát mạng ngay thì tìm kiểu gì được.”
“Cô xấu xa thật.”
Hà Tích Nhạc cũng không nhịn được mỉm cười.
Người định xoa đầu Hà Tích Nhạc cứ nhìn cậu mãi, cô thở dài: “Thật kỳ lạ, không biết tại sao khi nhìn thấy cậu bé này, tôi cảm thấy rất thân thiết… Này, em bé, chị mua bánh nếp cho em ăn nhé?”
Hà Tích Nhạc vội lắc đầu: “Cảm ơn chị, không cần đâu ạ.”
Người ở tinh cầu này ba mươi tuổi mới trưởng thành, vị tiểu thư cao ráo trước mặt chắc chắn lớn hơn Hà Tích Nhạc, gọi chị không hề sai.
Mặc dù với những người ở đây, Hà Tích Nhạc mới mười chín tuổi vẫn chưa trưởng thành, nhưng trên Trái Đất, người mười tám tuổi trở lên đã là người trưởng thành hoàn toàn rồi.
Bảo Hà Tích Nhạc giả làm trẻ con để lừa ăn lừa uống, cậu thực sự không thể làm được.
“Ôi, cậu bé ngoan quá! Không ăn đồ chị mua hả! Sợ chị là người xấu phải không? Ha ha ha.”
“Dù không thấy mặt, nhưng cảm giác rất đáng yêu, không biết là nhà ai sinh ra đây ta. Chỉ mong không bị đặc trưng thứ hai hủy hoại.”
“Đặc trưng thứ hai, ôi…”
“Đừng nói những điều tiêu cực đó chứ.”
“Cậu bé, lần sau lại đến chơi với chị nhé.”
Hà Tích Nhạc chớp mắt, lễ phép chào tạm biệt mọi người, bắt đầu đi dạo xung quanh.
Mùi thơm từ tiệm ăn gần đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ, làm bụng Hà Tích Nhạc réo lên, cậu nhìn qua với ánh mắt đầy vẻ thèm thuồng. Nhưng khổ nỗi tiền trên mạng tinh hệ liên kết với thực tế, tỷ lệ quy đổi là 1:1, mà thực tế, Hà Tích Nhạc đang ăn bám bệ hạ.