Nhóc Nhân Loại Duy Nhất Toàn Đế Quốc

Chương 19

Tổ tiên của Jane là quý tộc, nên biết nhiều hơn một chút.

Vài trăm năm trước, luật pháp chưa hoàn thiện như hiện nay.

Không biết từ khi nào, trong giới quý tộc nổi lên một trào lưu - để phù hợp với thẩm mỹ của mọi người, quý tộc nuôi nấng những nô ɭệ đẹp đẽ tinh tế, thông qua phẫu thuật loại bỏ đặc trưng thứ hai của họ.

Trong bầu không khí ganh đua, số lượng nô ɭệ xinh đẹp, không có đặc trưng thứ hai ngày càng nhiều, và dần dần lan ra đến dân thường.

Sau đó mọi người phát hiện ra, những người mất đi đặc trưng thứ hai, thường mất đi khả năng đặc biệt về mặt di truyền của mình, và sau khoảng năm năm sẽ chết. Năm đó, hàng loạt công dân tử vong, khiến đế quốc lúc bấy giờ rơi vào hoảng loạn.

Cuối cùng, sau hai tháng, bệ hạ đưa nội dung về đặc trưng thứ hai vào luật pháp, coi phẫu thuật loại bỏ đặc trưng thứ hai là tội phạm, mới ngăn chặn được tất cả.

Tóm lại, không có đặc trưng thứ hai, khuôn mặt tinh tế, dáng người nhỏ nhắn hoàn mỹ như loài người thì thực sự là quá đúng gu thẩm mỹ của họ!

Jane cầm tay Hà Tích Nhạc, cúi người nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay của cậu, cười nói: “Không cần cảm ơn đâu, phục vụ ngài là vinh dự của tôi mà.”

Hà Tích Nhạc: “!!!”

Hôn, hôn tay á???

Ở nước ngoài đúng là có lễ nghi này... không ngờ ở đây cũng có?

Vậy cậu có nên tránh không?

Hà Tích Nhạc hơi bối rối, đang suy nghĩ, vệ sĩ xông tới, nắm lấy cổ tay Hà Tích Nhạc, rút tay cậu ra.

Anh ta cảnh giác nhìn Jane.

“Ngài Jane à, bây giờ ngài có thể đi được rồi đấy.”

Jane: “Được thôi. Thực ra không cần anh nói thì tôi cũng sẽ rời đi.”

Hắn lại nhìn Hà Tích Nhạc: “Tạm biệt, nhóc đáng yêu.”

Để nhanh chóng thấy Hà Tích Nhạc mặc những bộ đồ hắn thiết kế, Jane không chút do dự rời khỏi cung điện ngay.

Hà Tích Nhạc và vệ sĩ nhìn nhau.

Hà Tích Nhạc thử nói: “Vừa rồi…”

Vệ sĩ nhẹ giọng nói: “Ngài Hà Tích Nhạc à, ngài mới tỉnh lại, có thể chưa hiểu rõ tình hình của đế quốc chúng tôi. Chỉ có một số thị trấn nhỏ xa xôi vẫn giữ lễ hôn tay, hoặc hôn má thôi, nhưng đế quốc để ngăn chặn du͙© vọиɠ cá nhân của một số người đã loại bỏ những lễ nghi đó, chúng tôi bây giờ sử dụng cái bắt tay là một cách giao tiếp có giới hạn rõ ràng hơn.”

Anh ta nhắc nhở: “Nếu lần sau có ai đó lợi dụng ngài… khụ, tôi muốn nói, nếu có ai đó làm như vậy với ngài, ngài có thể từ chối thẳng thừng, nếu người đó vẫn cố chấp, ngài có thể báo cảnh sát.”

Hà Tích Nhạc: “...Được rồi. Cảm ơn anh đã cho tôi biết điều này.”

… Không ngờ!

Sự thật là như vậy!

Vệ sĩ không nhịn được, xoa đầu Hà Tích Nhạc, sau đó đứng dậy lấy khăn ướt, lau sạch chỗ Jane vừa hôn, rồi bước ra khỏi phòng, đứng ở cửa, nói: “Thưa ngài, tôi sẽ luôn đứng ngoài cửa, nếu có cần gì, có thể ra ngoài gọi tôi, hoặc trong danh bạ thiết bị đầu cuối, tìm một vệ sĩ có mã số 131686, đó là mã số vĩnh viễn của tôi.”

Hà Tích Nhạc trước đó đã hỏi tên vệ sĩ, nhưng anh ta nói, họ lớn lên trong cung điện, không có tên, chỉ có mã số thôi.

Hà Tích Nhạc gật đầu: “Được.”

Trong phòng chỉ còn lại một mình Hà Tích Nhạc.

Cậu không lãng phí thời gian, ngồi xuống ghế, bật thiết bị đầu cuối tạm thời lên.

Video khoa học mà cậu xem trước đó vẫn chưa xem xong, Hà Tích Nhạc bắt đầu xem tiếp.

Một giờ sau, cậu theo chỉ dẫn của hướng dẫn, lần đầu tiên thử truy cập vào mạng của tinh hệ.

.

Mạng của tinh hệ tương đương với thế giới game hiện thực hóa trong mạng, là phần mềm giải trí mà hầu như tất cả người trong xã hội này đều đăng nhập hàng ngày, mọi thứ ở đó đều rất chân thực, nhưng mà đều do dữ liệu tạo thành. Người chơi có thể thoải mái sử dụng cơ giáp chiến đấu, chơi đủ loại trò chơi, mua sắm, thưởng thức ẩm thực, v.v.

Chỉ cần bạn nghĩ ra, không gì là không thể làm được.

“Ting— phát hiện ngài chưa từng đăng nhập mạng tinh hệ trước đó.”