Nhóc Nhân Loại Duy Nhất Toàn Đế Quốc

Chương 21

—— Cậu hoàn toàn không có tiền mua đồ.

Hu hu hu, phải nhanh kiếm tiền thôi, cố gắng thực hiện ước mơ được tự do ăn vặt!

Hà Tích Nhạc nắm chặt tay.

Dạo một vòng lớn, thời gian cũng không còn sớm nữa.

Hà Tích Nhạc quyết định nhanh chóng lên kế hoạch đi làm.

Người quen biết ở đây không nhiều, người có cảm tình nhất là đội trưởng Hình và vệ sĩ ngoài cửa. Nhưng Hà Tích Nhạc đoán, nếu nói với vệ sĩ thì rất có thể anh ta sẽ báo cáo với Văn Ký Dữ, Hà Tích Nhạc không muốn làm phiền họ.

Cậu mở danh bạ lên, tìm khung trò chuyện với đội trưởng Hình.

“Đội trưởng Hình, xin chào, tôi là Hà Tích Nhạc, người từng là hiện vật trong bảo tàng đây ạ. Ngài có thời gian không? Tôi có một số vấn đề về công việc muốn hỏi ngài.”

Gõ xong dòng này, Hà Tích Nhạc nhìn phần giới thiệu của mình, hơi ngượng.

Giới thiệu như vậy, có vẻ hơi lố rồi…

Nhưng có thể giúp đối phương nhanh chóng nhớ ra cậu.

Chỉ cần đạt được mục đích là được.

Hà Tích Nhạc yên tâm.

Hình như là đội trưởng Hình đang bận nên không trả lời ngay, Hà Tích Nhạc không muốn lãng phí thời gian của cả hai, lại gõ tiếp: “Xin hỏi trên mạng tinh hệ có công việc nào phù hợp với loài người như tôi không?”

Gõ xong, Hà Tích Nhạc hơi lo lắng.

Cậu đã tra cứu một số tài liệu.

Trong vũ trụ Hải Hân Na, trình độ văn minh công nghệ cao hơn Trái Đất nhiều, robot được sản xuất hàng loạt thay thế hầu hết lao động, dẫn đến nhiều người thất nghiệp.

Tuy nhiên, những người ở đây có thân thể mạnh mẽ, trí tuệ, đặc trưng thứ hai sinh ra các khả năng đặc biệt như khứu giác, thính giác, thị giác… đôi khi là giác quan thứ sáu, và khả năng điều khiển cơ giáp, đều là những điều robot không thể thay thế.

Nhưng Hà Tích Nhạc chỉ có thể chất hạng E, sức chiến đấu hạng F, là loài người, không có bất kỳ bổ trợ nào nên không may mắn như vậy.

“Haiz…”

Hà Tích Nhạc thở dài.

“Cậu bé.” Đúng lúc đó, một người đàn ông xuất hiện trước mặt Hà Tích Nhạc.

Ông mặc đồ vest chỉnh tề, rõ ràng là trang phục của người tinh anh, nhưng không hiểu sao, nụ cười lại khiến người khác thấy hơi ghê, Hà Tích Nhạc thấy ông không khỏi lùi lại một bước.

Cậu định rời đi, nhưng đột nhiên người đàn ông sau lưng nói.

“Này— đừng sợ.”

Người đàn ông đuổi theo, như là sợ người khác nghe thấy, hạ giọng nói: “Tôi không phải người xấu đâu, chỉ là người bán hàng trên mạng tinh hệ thôi. Nếu cậu đã vào mạng tinh hệ rồi, cậu nên biết tin tức mới nhất, hiện vật loài người độc nhất vô nhị trong bảo tàng trung tâm đế quốc, từ tinh cầu Uý Lam, hôm qua đã sống lại một cách thần kỳ, mở mắt…”

Bước chân Hà Tích Nhạc dừng lại.

Người đàn ông thấy vậy, nghĩ rằng có hy vọng, dùng biểu cảm “cậu hiểu tôi hiểu mọi người đều hiểu” nói: “Cậu bé, đến đây với tôi đi, tôi có video HD của cậu ta đấy~”

Hà Tích Nhạc: “???”

Cái gì???

Video HD???

Mặt Hà Tích Nhạc đỏ bừng đến tận tai.

Loại video này mà cũng lưu truyền ra bên ngoài à????

Hà Tích Nhạc sững sờ.

Trước khi tỉnh lại trong bảo tàng, Hà Tích Nhạc phát hiện mình đang mặc quần áo, nên không nghĩ nhiều. Nhưng giờ nghe những lời của người đàn ông này, Hà Tích Nhạc lập tức căng thẳng.

—— Trước khi tỉnh lại, Hà Tích Nhạc chỉ là một cơ thể vô thức, việc thay quần áo cho cậu chắc chắn là việc của nhân viên. Nếu họ thực sự nhân cơ hội chụp ảnh lại thì...

A a a a a a!!!

Huỷ diệt đi!!!

Và điều quan trọng nhất là, người này còn bán những thứ này cho trẻ vị thành niên nữa chứ???

Trời ơi——

Hà Tích Nhạc cảm thấy tệ vô cùng.

Báo cáo!

Phải báo cáo ngay mới được——

Người đàn ông thấy Hà Tích Nhạc đứng ngây ra, nhưng không để ý.

Ông xoa tay, tiếp tục chào hàng: “Em bé à, chỉ cần mười bảy tinh tệ thôi, bằng giá một bữa ăn thôi là em có thể mua bộ ảnh độc quyền của người từ tinh cầu Uý Lam rồi. Thật sự không định cân nhắc chút sao?”

Hà Tích Nhạc vừa xấu hổ vừa tức giận.