Nụ cười dịu dàng của Tô Danh Việt nhạt đi trong tầm mắt Tần Thập, mãi đi khi nàng hoàn toàn đi xa rồi, Tần Thập mới biết tất cả những chuyện này không phải là mơ.
Quản lý đại sảnh của Hồng Phong đã đích thân đến giải thích rõ ràng công việc và đãi ngộ của bảo vệ. Thật ra thì chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, quan trọng là người này có quan hệ không rõ với phó tổng giám đốc. Thái độ của phó tổng giám đốc đã vượt xa suy đoán của vị quản lý này. Nhưng để đánh giá thì cô cũng chỉ là một bảo vệ, không có thực quyền gì, đặt vào tay ông ta không phải cũng phải ngoan ngoãn nghe lời thôi sao? Nhưng kinh nghiệm nhiều năm nói với ông ta, làm hết bổn phận công việc là trách nhiệm.
Dù sao cũng là người phó tổng giám đốc để ý.
Tần Thập nghe ông ta giải thích rõ ràng. Sau khi biết cô có công việc ở xưởng nội thất, ông ta cho người đến thông báo một tiếng. Kể từ bây giờ, Tần Thập đã là người của Hồng Phong bọn họ.
Người của Hồng Phong, chính là một phần của tập đoàn, đãi ngộ cũng tốt hơn người khác. Đây cũng là lý do nhiều người lột da, trọc đầu cũng phải chen được vào đây.
Lúc trở về, Tần Thập tinh thần sáng láng.
Bác Vương nhìn thấy cô, vội vã chạy tới. .......... "Sao con không đi làm? Đến trễ thì bác xin cho con, đừng sợ. Con cứ thế này về sau phải sống thế nào? Tuổi trẻ đáng quý, đừng để cái nghèo kéo chân!"
Tần Thập không nói lời nào, bác Vương thấy vậy đau lòng ôm đầu, nom có tám phần là áo sơ mi trắng kia đã nói gì với bà rồi. Người của Hồng Phong đã qua bên đó giải thích trước khi mình về nhà, chắc chắn sơ mi trắng không nói gì hay ho! Tần Thập gạt suy nghĩ đi, cười nói: "Bác à, con có một tin tốt, bác muốn nghe không?" Trong nụ cười của cô lộ vẻ sáng sủa, bác Vương ngẩng lên, trợn mắt nhìn cô, hỏi: "Tin tốt? Nói thử xem?"
Tần Thập hỏi: "Bác có biết Hồng Phong không?"
Bác Vương hơi sửng sốt: "Biết chứ! Bác đây còn biết đó là sản nghiệp của tập đoàn nhà họ Tô!" Rồi bà bỗng sợ hãi: "Không phải con chọc vào người của Hồng Phong chứ?"
Tần Thập cười. Bác Vương hỏi xong cũng tự thấy chuyện của mình quá giật gân, bấy giờ mới tỉnh táo: "Là chuyện công việc?"
Tần Thập gật đầu, cười: "Bắt đầu từ ngày mai, công việc mới của con là... bảo vệ của Hồng Phong!"
Bác Vương lập tức cười toe toét: "Bác biết Tiểu Tần là thanh niên có tiền đồ mà!" Rồi bà lại hỏi: "Lương của bảo vệ là bao nhiêu?"
Tần Thập hất mái tóc dài, xòe ra năm ngón tay. Bác Vương ngẩn ngơ, hồi sau mới nói: "Được, được!"
Bọn họ mừng như điên cũng không có gì lạ, phải biết là cùng một thành phố An, nhưng hẻm Đông Thành và đường Long Xương khác nhau một trời một vực. Một nơi thì người ta liều mạng ngửa mặt lên nhìn, chỉ dựa vào hơi nước trên trời cũng biết thời tiết.
Nhưng hẻm Đông Thành là một khu dân nghèo, người chết đói, chết khát vô số. Đây chính là một vùng đất bị lãng quên, cất chứa một đám người cũng bị lãng quên.
Chuyện tốt như vậy rơi xuống người Tần Thập giống như vàng từ trên trời rơi xuống, cho cô một con đường sống khi cô đang đến đường cùng. Đã như vậy thì sao không khiến người ta vui vẻ được?
"Giỏi lắm! Tối nay bác chúc mừng cho con, đãi con một bữa sườn xào chua ngọt!"
Tần Thập vừa nghe tới sườn xào chua ngọt thì nước bọt đã chảy. Trong trí nhớ, đã rất lâu rồi cô chưa được ăn thỏa thích một bữa!
Hồi còn bé, cô từng lén đi săn một con gà trên núi, nướng nó lên, dè đâu thịt chưa vào miệng đã bị mấy sư huynh đệ giành mất, còn bị đánh một trận đau điếng. Kể từ đó, bất kể là Tần Thập ăn gì, cô đều ăn như hổ đói. Có "trải nghiệm" đó, cô đã hiểu được sâu sắc, chỉ có ăn được vào bụng thì mới không chết đói.
Bác Vương không rảnh nhìn cô ngây ra, vui mừng xách giỏ đi mua thức ăn.
Nếu ai đó hỏi Tần Thập thích gì nhất, chắc chắn cô sẽ dứt khoát trả lời: Sống.
Đúng vậy, Tần Thập luôn cố gắng sống. Cô vật vờ sống mười tám năm, đột nhiên một ngày thức tỉnh. Cô không muốn ngây ngô nữa.
Mà nói về sườn xào chua ngọt, trong suốt mười tám năm vật vờ, mỗi khi nghĩ đến nó, cô sẽ tự nhiên nhớ đến một người. Người đó trạc tuổi với cô, tên được đặt theo tiết Lập Xuân khi đó - Giang Mỹ Cảnh.
Đó là bạn chơi cùng cô, thông minh học giỏi, cũng dạy cô vô số thứ.
Cô vẫn còn nhớ, trong một ngày tuyết rơi nhiều, bố mẹ ruột của cậu ấy đã tìm được cậu ấy. Lúc gần đi, cậu ấy còn khăng khăng dúi một chuỗi tràng hạt đeo trên cổ cho cô.
Đến nay, cô vẫn đeo chuỗi hạt tràng đó trên cổ, thường giấu sau áo.
Hồi tưởng chuyện cũ, Tần Thập có phần xúc động. Những người đó, những người cô từng gặp. Trụ trì chùa Thiếu Lâm, sư huynh đệ trong chùa, Giang Mỹ Cảnh, bác Vương, Thất gia từng hại cô, rồi Tô Danh Việt đã giúp cô, tất cả đều hiện lên trong đầu cô, dáng hình khác nhau, cảm giác cũng khác.
Về người rõ ràng nhất, Tần Thập suy nghĩ, cuối cùng dáng vẻ dịu dàng mỉm cười của Tô Danh Việt xuất hiện, rất chân thật, dù họ chỉ vừa quen nhau.
Đến giờ cơm tối, cô vô cùng phấn chấn. Chú ba nhà hàng xóm nghe nói Tần Thập tìm được công việc tốt cũng đến dự náo nhiệt, sang chúc mừng cô một phen. Ông mang theo một ít rượu mình giữ kĩ, kết hợp với tay nghề nấu ăn và một Tần Thập đang phơi phới, ba người tụ họp rất vui vẻ.
Đây cũng là lần đầu tiên Tần Thập từ bỏ tác phong "quét sạch một lần", ngoan ngoãn ngồi vào bàn, ăn thật chậm rãi. Nhưng Tần Thập ăn chậm lại rồi thì rất vụng về, cứ mãi không biết hạ đũa ở đâu.
Cuối cùng, Tần Thập quyết định thưởng thức hai ly rượu. Hiếm mới có dịp có người ở cùng, đây thật sự là cuộc vui dành cho cô.
"Tiểu Tần, ngày đi làm đầu tiên con mặc quần áo bác mới mua cho con nhé, nếu kịp thì nhớ ăn sáng trước luôn!"
Tần Thập vừa thức dậy tinh thần sáng láng. Sau khi rửa mặt chải đầu, cô còn ăn cơm và mặc vào quần áo bác Vương chuẩn bị cho mình. "Người đẹp vì lụa", bộ quần áo này làm con người Tần Thập sáng sủa hẳn lên.
Tuy nói ngũ quan của cô không tính là xuất sắc, nhưng phong thái giữa hàng mày cũng không phải cái người thường có thể sở hữu, rất giống như trong suy nghĩ của Tô Danh Việt - như dòng suối mát làm lòng người sảng khoái.
"Bác ơi, con đi nhé!"
Bác Vương như hồi hồn, lập tức cảm thán mình đã nhặt được báu vật. Con bé tốt bụng như thế này, có là thiên kim giàu có cũng không tốt đẹp như con bé! Sự tốt đẹp này cũng không nói về vẻ đẹp ngoại hình, mà là sự rung động từ tính cách thuần khiết của cô.
Tô Danh Việt có thể gọi là "một làm bằng mười", nàng quản lý một nửa quyền thế của tập đoàn nhà họ Tô, bận bịu trăm công nghìn việc, tất nhiên không thể đến gặp Tần Thập trong ngày cô nhận việc.
Tính đến hiện tại, Tần Thập chỉ mới gặp được nàng ba lần. Lần đầu tiên là lúc đánh nhau với người ta trong hẻm, lần thứ hai là trong phòng bệnh, còn lần thứ ba tất nhiên là hôm qua. Cũng trong hôm qua, nhờ quản lý của địa sảnh, cô mới biết được tên của Tô Danh Việt, đồng thời hiểu ý nghĩa cái tên của nàng.
Hồng Phong là một khách sạn năm sao, công việc của Tần Thập là đảm bảo an ninh cho khách sạn, không phải quan tâm đến khách khứa. Thật ra công việc này không khó, quan trọng nhất là phải tháo vác, biết xử sự. Cô không chỉ phải cung cấp dịch vụ chất lượng tốt mà còn phải kiểm soát tình hình trong khu vực có trách nhiệm. Nói chung, Tần Thập được làm công việc này là "muốn gì được nấy"!
Với mức lượng năm ngàn một tháng, cuộc sống của Tần Thập đã tốt hơn nhiều. Cô chi tiêu rất tiết kiệm, cũng không có nhiều mục phải chi như những cô gái khác, quần áo sạch sẽ, dạ dày no nê là đủ. Tất nhiên, khi bản thân sống thoải mái, cô cũng không quên bác Vương, thỉnh thoảng sẽ trích một khoản lương đưa cho bác, dưới danh nghĩa là nhờ bà giữ giúp. Đây cũng là sự chu đáo của Tần Thập.
Hôm nay tình cờ chính là ngày Tần Thập nhận lương. Hôm nay tan ca, trên đường đông đúc nên cô về trễ hơn bình thường một tiếng.
Bọn côn đồ ở hẻm Đông Thành đang lai vảng trên con đường về nhà của cô, là tên Thất gia kia cầm đầu. Hẻm Đông Thành có một quy định bất thành văn - sau tám giờ tối, hiếm có ai còn lang thang ngoài đường. Mọi người đều tranh thủ hoàn thành công việc, không nán lại bên ngoài quá lâu, tránh để có kẻ rục rịch. An ninh ở nơi này xưa nay rất kém.
Tần Thập nhìn bọn chúng, trong lòng đã có suy nghĩ. Số lượng tên phải nhiều hơn trước đó ít nhất mười kẻ, xem ra chúng đã có chuẩn bị.
Cô nhếch môi nói: "Tôi nói này, trí nhớ mấy vị kém nhỉ?"
Thất gia huơ huơ gậy sắt trong tay: "Tần Thập, tao biết mày giỏi nghề, nhưng mày nhận lương tháng, đừng có hưởng một mình chứ! Là người Đông Thành với nhau, mày cũng nên chia cho anh em chút đỉnh chứ nhỉ?"
"Không khéo quá, bà đây bụng tốt, mình bà ăn còn chưa no thì chia đi đâu. Chưa kể, Thất gia đây nuôi cả đống miệng ăn, thần tài cũng không dám nuôi anh!" Tần Thập lùi lại một bước, thủ trung bình tấn: "Tới đi, bà đây vội về nhà, đừng cà kê nữa!"
Khi trở về, Tần Thập ôm tay mình, dáng vẻ hơi kỳ quặc. Bác Vương thấy cô như vậy là hiểu: "Lại đánh nhau với người ta à?"
Tần Thập thả xuôi tay còn lại, khuôn mặt nhỏ đầy uất ức: "Chứ sao ạ! Đám nhãi đó dám tham đến chỗ con, xem con có gọt chúng nó không!"
Bác Vương cười: "Cũng không phải lần đầu. Lần trước con đã bị thương, bây giờ còn chưa tỉnh ngộ hả? Bác thấy ngày kia con thua thì không nói như vậy nữa đâu!" Bác Vương miệng cứng nhưng lòng mềm, nói xong đã mang rượu thuốc ra.
Kể từ lúc quan Tần Thập, chai rượu thuốc này của bà cứ vơi mất. Bác Vương than thở, nếu cứ tiếp tục thế này, sau này người ta sẽ không gọi bà là "bác hàng ăn" nữa, mà sẽ gọi luôn là "bác rượu thuốc"! Bác Vương suy nghĩ, lại cảm thấy hình như cái tên này cũng không khó nghe đến vậy. Bà lắc đầu, không biết phải nói gì nữa.
Tần Thập nhìn thấy cả chuỗi hành động của bà, miệng bà vẫn còn lẩm bẩm, thì không kiềm được mà bật cười.
***
Tô Danh Việt ngẩng lên khỏi đống tài liệu: "Xử lý xong chuyện nhà họ Giang chưa?"
Thư ký vội vã đáp: "Còn đợi cô Giang chọn ngày đến, sau đó sẽ xếp vào ở Hồng Phong ạ."
Tô Danh Việt không nói gì nữa. Rốt cuộc vì sao Giang Mỹ Cảnh âm thành chạy đến thành phố An? Mấy năm gần đây, hai nhà Tô, Giang làm ăn khấm khá, hợp tác cũng chặt chẽ, tình cảm con gái hai nhà lại càng khắng khít. Nghe nói hồi nhỏ cô cả Giang từng bị lạc mất, sau được bác trai tìm về. Cũng vì chuyện đó, bố mẹ cô ấy cưng chiều cô ấy không thôi, cũng khiến cô ấy đâm nhõng nhẽo.
Nghĩ đến những chuyện Giang Mỹ Cảnh từng làm, Tô Danh Việc lắc đầu. Lại là một người làm người ta mệt mỏi!
Xem ra mấy hôm nữa nàng phải đến Hồng Phong một chuyến rồi.
Nhắc tới Hồng Phong, nàng lại nghĩ đến một người. Nếu không có gì bất ngờ, hẳn là cô đã đến làm ở Hồng Phong.
"Tần Thập." Nàng gọi lại tên của người đó, lại bỗng thấy nhớ nhưng. Nàng trước nay đối đãi với mọi người rất khách sáo, chỉ có mỗi Tần Thập là có lòng riêng. Nàng ngồi trên cao, ít nhiều cũng sẽ có lúc bất lực, nhưng sẽ rất vui khi nhìn thấy ai đó tự do dưới ánh mặt trời.
Mà Tần Thập, đã vô tình điền vào mong muốn đó của Tô Danh Việt.